Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1297 - Chương 1297: Yên Nghỉ

Chương 1297: Yên nghỉ

Quả nhiên Chiếu Vô Nhan nới lỏng tay, đặt Hứa Tượng Càn trên mặt đất, sau đó duỗi tay vuốt con mắt hắn ta, khép mí mắt hắn ta lại.

Hờ hững nói: "Thế thì ngươi yên nghỉ đi"

Nàng ta đang định đứng dậy, tay lại bất ngờ bị nắm lấy.

Bàn tay khớp xương thô to, không như tay thư sinh kia dùng một lực không lớn lắm siết chặt lấy nàng ta.

Trong cơn tức giận, nàng ta liền muốn hất văng ra, nhưng nhớ tới tình trạng cơ thể của tên vô lại này, nàng ta lại đành phải gạt đi bản tính của mình một lần nữa.

Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại Hứa Tượng Càn thực sự đang bị thương rất nặng, không thể nào chịu được sức mạnh của nàng nữa, dủ chỉ là một phần nhỏ bé.

Đương nhiên là Hứa Tượng Càn biết chuyện gì đã xảy ra, cũng rất rõ tình trạng cơ thể của chính mình. Thương thế mặc dù nặng, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Vốn dĩ hắn ta rất lo lắng cho hảo hữu. Bởi vì sự tiếp xúc của thần thông Cẩm Tú, đã nói rõ Khương Vọng đã gặp phải mối nguy sinh tử ở Mê Giới.

Nhưng hắn ta cũng biết lo lắng cũng không có tác dụng gì, mấy người bằng hữu như bọn họ, những gì có thể làm đều đã làm rồi.

Khương Vọng là bị Chân Quân Nguy Tầm của Điếu Hải Lâu chính miệng phạt tới Mê Giới rửa tội, đồng thời còn ra lệnh rõ ràng là không cho phép bất kỳ người nào giúp đỡ. Trừ phi có cường giả Chân Quân khác ra mặt, nếu không thì không ai có thể giúp được hắn. Tất cả chỉ có thể dựa vào chính bản thân Khương Vọng.

Quan trọng hơn là, trong một khắc Chiếu Vô Nhan một tay đố lấy hắn ta kia, hắn ta đã quên hết tất cả...

Khương Vọng gì đó, Mê Giới gì đó, hảo hữu gì đó, Cẩm Tú gì đó, thậm chí là thương thế của bản thân...

Hắn ta chỉ cảm nhận được, vai của mình, được một bàn tay nhỏ ấp áp mềm mại đỡ lấy.

Bàn tay đó, thật mềm mại, thật êm ái...

Chiếu sư tỷ quả nhiên là có quan tâm ta! Chỉ là quá dè dặt rồi, bình thường không thể biểu lộ, nhưng nhìn hiện giờ mà xem, chân tình đã bộc lộ rồi đi!

Hắn ta rất vui sướng nghĩ.

Sớm biết như thế, hắn ta nào sẽ đợi đến hôm nay mới bị thương!

Bắt lấy cơ hội tốt này, thuận thế chính là một phen thổ lộ. Hắn ta còn to gan lớn mật, một nắm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chiếu sư tỷ.

Nàng ta không cự tuyệt!

Khoảnh khắc này, Hứa Tượng Càn muốn khóc, muốn rơi lệ. Thật quá khó khăn rồi...

Hắn ta không phải chưa từng sở qua bàn tay nhỏ bé của cô nương, hồi đó khi "sưu tầm dân ca", có hoa lâu danh quán nào mà hắn ta chưa từng đi qua? Ăn nhờ ở đậu cọ chơi khắp thiên hạ, có đóa hoa nào mà hắn ta chưa từng thấy qua?

Nhưng chút dong chỉ tục phấn kia sao có thể so được với Chiếu sư tỷ!

(0 f3) dong chỉ tục phấn: ví người chỉ biết tô son điểm phấn, trang điểm ăn mặc dung tục, không có tu dưỡng không có văn hóa.

Chỉ là chạm được một cái bàn tay nhỏ bé, mà hắn ta đã hạnh phúc đến sắp ngất đi rồi.

"Nếu có thể ở trong vòng tay tỷ..." Ánh mắt Hứa Tượng Càn mơ màng, hắn ta sỉ ngốc nói: "Ta nhất định có thể yên nghỉ"

Ngay sau đó hắn ta liền cảm nhận được, một viên đan dược tròn vo được nhét vào trong miệng mình. Vừa vào miệng liền tan thành một dòng nước ấm, chảy ra khắp toàn thân.

Suy nghĩ đầu tiên trong lòng hắn ta chính là, Chiếu sư tỷ thật yêu thương ta, lại dùng đan dược trân quý như vậy để trị thương cho ta.

Sau đó bên tai liền nghe được giọng nói của Chiếu sư tỷ... Nhưng sao lại có chút lạnh lùng nhỉ?

"Được rồi, ngươi sẽ không chết nữa rồi!"

Ẩm!

Hứa Tượng Càn cảm nhận được trên bàn tay nhỏ bé mà mình nắm lấy truyền đến một cỗ lực mạnh mẽ, không chỉ phá tung tay hắn ta, mà còn đánh bay cả người hắn ta, bay cao lên rồi nặng nề rơi xuống.

Trực tiếp đập võ một bàn trà.

Chiếu Vô Nhan mặt lạnh như sương, nghĩ bản thân đã không tiếc lãng phí một viên Ngũ Thường Đan thì nhất định phải cho hắn ta một bài học, tiểu tử này dù sao cũng nên có thể tỉnh táo một chút rồi.

Nhưng thấy Hứa Tượng Càn cắn răng chịu đựng bò từ dưới đất lên, chỉ vỗ vỗ mông vài cái đã lại tràn trẻ sinh khí chạy đến trước mặt Chiếu Vô Nhan, ánh mắt sáng ngời có thần nhìn nàng ta, thâm tình nói: "Chiếu sư tỷ, tỷ đã cứu ta!"

"Sau này, cái mạng chó này của ta, đã chính là của tỷ! Tỷ kêu ta hướng đông, ta tuyệt đối sẽ không hướng tây. Ta sẽ cùng tỷ vào sinh ra tử, không rời xa không bỏ rơi tỷ... Này! Sư tỷ đi đâu? Đợi ta! Chậm chút, để ý đển người vừa bị thương như ta một chút!"

Khương Vọng đứng lặng ở chiến trường vừa kết thúc chém giết, nhìn khối đầu lâu cuối cùng rơi xuống.

Danh khí có linh hồn, Trường Tương Tư tự trở về vỏ.

Con cá năm màu kia không biết chui ra từ đâu, ỉu xìu trước mặt Khương Vọng, vô cùng uể oải.

Khương Vọng trở tay lấy ra Vân Mộ Tôn thu con cá năm màu đã lập công này về, sau đó mới lấy ra thuốc trị thương Trọng Huyền Thắng tặng, nuốt mấy viên.

Trong trận chiến vừa rồi, đến cuối cùng hắn kỳ thực đã không còn dư nhiều sức lực.

Vì vậy hắn mới không tấn công Hải tộc sáu cánh ở gần hắn nhất kia, mà đã chọn nữ Hải tộc ngón tay nhọn như chủy thủ kia.

Vì Hải tộc sáu cánh kia quá mạnh, hắn không chắc chắn một kích sẽ tất sát. Mà nữ Hải tộc ngón tay nhọn như chủy thủ kia lại đang dùng pháp thuật hệ Mộc để hộ thân, đúng lúc Hủ Mộc Quyết của hắn có thể phá vỡ, nó có thể giải quyết nhanh chóng bằng cách đánh bất ngờ, là đối tượng lâp uy tốt nhất.

Nắm trong tay uy thế giết liên tiếp năm tên Hải tộc, hắn mới có thể dựa vào thần thông Lạc Lối để tác động đến lựa chọn của Hải tộc sáu cánh kia, khiến hắn ta tháo chạy, đánh tan sĩ khí của mấy Hải tộc này.

Còn sợi Tù Long Tác kia là hắn thuận tay bố trí trong chiến đấu trước đó. Nếu đối phương không bị dọa lui toàn bộ, hắn sẽ dùng bảo vật lấy được từ Hải Tông Minh này để phụ trợ, tung dư lực giết thêm một người, không tin là bọn họ còn không sợ.

Đối phương toàn bộ đều bắt đầu chạy trốn, hắn cũng muốn dùng Tù Long Tác này, chứng tỏ cho mấy tên Hải tộc kia thấy hắn vẫn còn dư lực, còn có thể giết thêm mấy người! Dọa bọn họ sợ tới mức không dám quay đầu nhìn lại!

Do đó hắn hoàn toàn không nghe lời cầu xin tha của Hải tộc soái khí kia, một khi để cho đối phương hồi sức lại, giãy mỡ Tù Long Tác, thì có lẽ người chết sẽ chính là hắn.

Khương Vọng thu Vân Mộ Tôn vào, chậm rãi nhặt lên chút gai xương kia, đây nhất định là đồ tốt có thể chế thành trận bàn cấm nguyên, còn có giá trị hơn cả Cấm Thủy Phù. Sau đó lại giật song đao của Hải tộc soái khí kia ra từ dưới sườn của gã, cắt lấy từng móng tay như chủy thủ của nữ Hải tộc kia...

Bình Luận (0)
Comment