Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1330 - Chương 1330: Qua Sông Mà Chết

Chương 1330: Qua sông mà chết

Nhìn qua có vẻ hắn thắng nửa chiêu, nhưng ngay lúc hắn bị một trảo ép ngừng lại thì một thân ảnh trên lưng mọc sáu cánh, có tám mươi chân đã ngăn trước Giới Hà mới.

Là Thủy Ưng Vanh!

Là cường giả có tốc độ gần nhanh bằng Ngư Tự Khánh trong Hải tộc, sau khi Ngư Tự Khánh tìm được mục tiêu, gã liền đuổi theo đầu tiên. Cũng là sử dụng Nguyên hình Hải Chủ, cản đường.

Khương Vọng hiểu rất rõ thực lực của Thủy Ưng Vanh, biết mình hiện tại không thể giết gã trong nháy mắt được.

Nhưng trong thời khắc này, tuyệt đối không thể dừng lại được.

Bởi vì Ngư Tự Khánh còn kinh khủng hơn đang ở phía sau!

Cho nên Khương Vọng sau khi dừng lại một lúc, liền trực tiếp đi đến trước mặt đối thủ, trên mặt tỏa ra sát khí khủng bố.

Trong Nội Phủ thứ hai, ánh sương chớp tắt.

Phát động Lạc Lối!

Lại nói đến Thủy Ưng Vanh tăng tốc chạy đến, chặn ở trước Giới Hà mới.

Đương nhiên gã muốn chứng minh bản thân, nhưng nhìn thấy thiếu niên kia chẳng hề chần chừ đã liền đánh đến. Gã bỗng nhiên lại nhớ đến một màn chín người vây một người, lại bị giết mất sáu người kia.

Trong đầu liền xuất hiện một ý niệm - ta có thể sẽ bị giết trong nháy mắt!

Gã không tự chủ được nghĩ: Có Ngư Tự Khánh ở đây, người này chạy không thoát, ta có huyết mạch cao quý, tội gì phải chôn cùng với hắn? Chỉ bằng trước tiên tránh đi mũi nhọn trước.

Cho nên trong lúc chặn giết quan trọng, gã bỗng nhiên vỗ cánh một cái, rút khỏi vị trí. Cũng để lộ cầu tạm phía sau!

Tiếng rống giận của Ngư Tự Khánh từ sau lưng truyền tới: "Vinh dự của họ Thủy Ưng bị mất cũng là do ngươi!"

Nhưng Khương Vọng và Chử Mật đã phóng tới cầu tạm.

Vút!

Ngư Tự Khánh không để ý tới tiêu hao khổng lồ, trong thời gian cực ngắn vung tay chụp tới một trảo!

Chân Khương Vọng vừa nhấc lên được một nửa, chiếc cầu tạm ở trước mặt ngay lập tức vỡ nát, luồng sáng ngũ sắc lại một lần nữa xuất hiện ở chân trước.

Hắn giơ chân lên rồi lại sững sờ, không có cách nào hạ xuống được!

Chử Mật vốn đã điều động đạo nguyên xong xuôi, bất chấp tất cả muốn phối hợp cùng Khương Vọng, chém giết tên Hải tộc chặn đường kia ngay tại chỗ, tìm kiếm cơ hội sống sót cho bản thân.

Có điều không ngờ tên Hải tộc cấp bậc Thống Soái kia sợ Khương Vọng tới mức này, vậy mà lại rút lui trước khi tiếp nhận chiến đấu - điều này đương nhiên rất tốt.

Hắn ta cũng mặc kệ ý nghĩa chiến đấu gì đó, có thể còn sống đã là vô cùng vui vẻ rồi.

Nhưng một cái móng vuốt khổng lồ lại đột nhiên xuất hiện, một lần nữa phá hủy hy vọng của hắn ta.

Hắn ta trơ mắt nhìn chiếc cầu tạm bắt ngang qua Giới Hà trực tiếp bị chụp cho nát vụn, vỡ nát trong các mảnh vụn quy tắc chảy xuôi trong Giới Hà.

Phải vất vả cố gắng cỡ nào mới sống sót được tới tận bây giờ...

Vốn cho rằng phải chết chắc lại thấy được hy vọng. Vốn cho rằng hy vọng tới rồi lại lập tức bị đánh nát tan tành. Ánh sáng hy vọng may mắn xuất hiện trong bước đường cùng, cứ như vậy bị chôn vùi.

"Ta xxx con mẹ ngươi!" Hắn ta từ trạng thái nửa trong suốt hiện hình ra, quay người nhìn về phía Ngư Tự Khánh, trong mắt tràn đây lửa giận:

"Ngư Tự Khánh! Ngươi sẽ không được chết tử tết"

Thế nhưng bên dưới lửa giận lại là nỗi tuyệt vọng hoàn toàn!

Chử Mật biết rõ sự kinh khủng của Ngư Tự Khánh hơn Khương Vọng, hắn ta ở Mê Giới đã lâu, cũng càng biết rõ rằng... không còn con đường nào khác!

Ngư Tự Khánh phá vỡ biển lửa, phía trên móng vuốt phải của nguyên hình Hải chủ vẫn đang có máu tươi nhỏ giọt chảy xuôi xuống. Vừa rồi Ngã đánh thẳng về phía cầu tạm, mặc dù lúc tới gần đã kịp thu tay lại nhưng cũng lọt vào trong mảnh vụn của Giới Hà, lưu lại hai cái móng vuốt đứt rời. Nhưng gã dường như không hề hay biết, vẫn cứ vỗ cánh lao về phía trước.

Giờ phút này Thủy Ưng Vanh ở bên cạnh vì muốn chứng minh bản thân lại một lần nữa xông tới. Ánh mắt vững vàng hung ác, có lẽ là do không còn bị Lạc Lối ảnh hưởng.

Mà ở nơi xa hơn, đông đảo chiến sĩ Hải tộc cũng đã tràn ra tới.

Khu vực mới xuất hiện gần Giới Hà này đã bị các chiến sĩ Hải tộc bao vây kín kẽ, Khương Vọng và Chử Mật giống như hai hạt đậu bị thiêu đốt dưới ánh nến về đêm lạnh lẽo, lung lay sắp đổ.

Phía trước Giới Hà đã hoàn toàn trở thành tử địa.

Kể cả bản thân bọn họ cũng cực kỳ rõ ràng về điểm này.

Trên đoạn đường chạy trốn này, bọn họ lúc nào cũng đấu võ mồm không ngừng, rất khó nói đây không phải là vì muốn làm địu nỗi sợ trong lòng. Bọn họ lần lượt tự nói với bản thân mình kết quả sắp tới sẽ ra sao. Thế nhưng khi chân chính đi tới giờ phút này vẫn không có cách nào dễ dàng đón nhận.

Khương Vọng không lên tiếng, cầm kiếm lên phản công. Còn Chử Mật thì quay người một vòng, bất thình lình nhảy bổ vào Giới Hài!

Hành động này quá mức đột ngột, khiến cho tất cả mọi người đều không kịp phản ứng!

Ổ tỉnh không xa xôi, ba toà Tinh Lâu khẽ chấn động.

Tinh Quang Mộc Thể, hắn ta đã đứng ở bên trong Giới Hà.

Thân thể của hắn ta không ngừng tan biến, thứ màu sắc sặc số đang tuôn trào kia trong phút chốc ngừng lại.

Tinh quang rực rỡ tuôn trào từ nơi tỉnh không xa xôi giáng xuống tạo thành cây cầu, vừa vặn đắp lên Giới Hà. Ánh sáng rực rỡ chói chang giống như thần tích.

Ị?

"Qua sông đi Hắn ta lớn tiếng hô lên.

Cơ bản không kịp suy xét gì thêm, bởi vì thời cơ trôi qua chỉ trong chớp mắt.

Khương Vọng đạp tan mây xanh, thân thể cường tráng lộn vòng trở lại, một cước giẫm lên trên cây cầu làm từ ánh sáng kia.

Trời đất xoay chuyển, bóng người đã khuất.

Ngay sau đó Ngư Tự Khánh lập tức đánh tới, gã cũng bước lên trên cầu ánh sáng.

Chử Mật chỉ còn lại nửa đoạn thân thể, hắn ta không nói gì, trong lúc đau đớn tan biến cũng không hề lên tiếng. Có điều thân thể hắn ta lại đột nhiên vỡ nát, cầu ánh sáng cũng sụp đổ ngay tại chỗ!

Hắn ta đã tăng nhanh thời gian chết của bản thân lên để cho Ngư Tự Khánh không cách nào giẫm lên hắn ta qua sông được.

Bóng dáng Ngư Tự Khánh biến mất, tiến vào một khu vực khác, song nguyên móng trái của gã lại vì lần bất ngờ không kịp đề phòng này mà lưu lại bên trong Giới Hà, cùng nhau tan biến theo Chử Mật.

Người tu hành đa số đều là lĩnh ngộ quy tắc.

Vì sao những tu sĩ Ngoại Lâu lại không bị mất phương hướng ở một nơi điên đảo hỗn loạn như Mê Giới này?

Là bởi vì bọn họ được Thánh Lâu chống đỡ, bản thân có thể được coi như một phần của tinh không. Cho dù ở địa phương điên đảo như thế này cũng có thể cho phép tu sĩ dựa vào đó mà vượt qua Mê Giới xác định được vị trí. Từ trên phương diện ý nghĩa nào đó mà nói, thân thể chính là vũ trụ, thân thể chính là sự thể hiện của quy tắc.

Bình Luận (0)
Comment