Cho nên dựa theo lý thuyết mà nói, chỉ cần tu sĩ Ngoại Lâu không tiếc hy sinh là có thể sử dụng lực lượng Tinh Lâu xây dựng quy tắc ở Giới Hà trong thời gian ngắn. Tính chất giống như cầu tạm được chế tạo từ Mê Tỉnh.
Chử Mật đã sớm đánh dấu lên người Khương Vọng, mục đích cũng không hề đơn thuần, là vì muốn một đao giết chết dê béo cướp đoạt bảo vật. Nhưng cho dù có ở vào thời khắc nguy hiểm nhất thì hắn ta cũng không nghĩ tới chuyện đầu hàng, cũng chưa từng cố ý tiết lộ vị trí của Khương Vọng, vì bản thân tranh thủ cơ hội.
Có điều khi hắn ta bị đuổi giết đến mức lên trời xuống đất thì lại tìm tới chỗ của Khương Vọng, muốn dựa vào cường giả ở trong bóng tối bảo hộ Khương Vọng kia chạy trốn.
Phù Ngạn Thanh đã nói ít ra đối với chuyện này Chử Mật có thể tin tưởng được, trên thực tế hắn ta cũng không khiến cho người ta thất vọng.
Nhưng Khương Vọng không ngờ Chử Mật lại hy sinh bản thân, dựng cầu ánh sáng cho hắn qua sông.
Chử Mật rõ ràng là một kẻ sợ chết tới như vậy!
Là kẻ luôn sẵn sàng quỳ xuống cầu xin, chỉ để xin một cơ hội giữ lấy mạng sống.
Là người có vẻ cực kỳ ích kỷ, chuyên môn đi lừa gạt hãm hại.
Nhưng bây giờ người này thậm chí không hề lưu lại bất kỳ yêu cầu gì, bất kỳ di ngôn gì, chỉ có mỗi một câu - Qua sông đi!
Qua sông đi...
Thế là Khương Vọng qua sông.
Cho dù là đảo Quyết Minh hay là Điếu Hải Lâu, cho đến nay bất kỳ loại thủ đoạn phản ánh vị trí nào ở Mê Giới, sau khi dịch chuyển vị trí ở Mê Giới đều cần đến thời gian phản hồi, xây dựng địa đồ lại từ đầu. Mà Chỉ Dư lại càng cần nhiều thời gian tiếp nhận thông tin hơn.
Cho nên hắn cũng không biết đối diện Giới Hà là khu vực gì, nhưng cho dù là địa phương nào, chung quy cũng không đến mức xấu hơn tình huống hiện tại.
"Đến Mê Giới rồi thì tất cả đều là đồng đội."
Không biết Chử Mật đến cùng có tin vào câu nói này hay không, cũng không biết trước khi chết hắn ta đã nghĩ tới điều gì. Sự giãy giụa và do dự, thù hận và quyết tuyệt của hắn ta... tất cả đều biến mất bên trong thứ màu sắc rực rỡ vỡ vụn kia. Có lẽ vĩnh viễn đều không có ai biết được vì sao hắn ta lại lựa chọn như vậy.
Nhưng Khương Vọng quả thực chính là giãm lên xác của đồng đội để vượt qua Giới Hà.
Trong lòng hắn cảm thấy phức tạp lẫn lộn đan xen, không biết phải nói như thế nào!
Thủy Ưng Vanh bỗng nhiên bước vào Giới Hà đằng trước, súyt chút nữa đã bị tan biến bên trong Giới Hà... Nếu không phải gã bước chậm một bước...
Giờ phút này, trong lòng gã vừa nghĩ đã sợ, còn có cả oán giận:
"Cầu ánh sáng đang ở trên tay người nào, mau đem tới đây!"
Gã lớn tiếng ra lệnh.
Cầu ánh sáng chính là cây cầu tạm của Hải tộc, chất liệu cũng là Mê Tỉnh, chỉ là trên thủ pháp tạo thành hơi khác một chút nhưng bản chất thì lại giống hệt như nhau.
Nội bộ Hải tộc cũng không phải cùng một thế lực, bình thường mỗi một người đều là vì bản thân mà chiến đấu, rất ít khi kéo ra ngoài khu vực, tùy tiện đi tới địa bàn của thế lực khác. Chiến tranh với các khu vực gần cũng không thường xuyên xảy ra, bởi vì mức độ trân quý của Mê Tinh, bình thường hầu như không có ai mang theo cầu ánh sáng bên mình.
Cũng là do lần này Hải tộc xuất động đại quân cho nên mới chuẩn bị sẵn mấy thứ này.
Thứ này là vật tư mà quân đội mang theo, rất quan trọng.
Thủy Ưng Vanh ghét bỏ tốc độ quá chậm, thậm chí còn tự mình tiến lên, cầm theo cầu ánh sáng bên phía Hải tộc, xách cầu ánh sáng tới bắt ngang qua Giới Hà.
Gã tự mình chỉ định mười tiểu đội chiến đấu, dặn dò: "Mười chỉ đội này theo ta cùng nhau qua sông. Những chiến sĩ còn lại trông chừng tại nơi này, chờ an bài bước tiếp theo. Mê Giới dịch chuyển vị trí, Ngô Vương chắc chắn sẽ đưa ra mệnh lệnh"
Cũng giống như Khương Vọng cũng không biết đầu bên kia của Giới Hà nối với khu vực nào, Thủy Ứng Vanh cũng không biết.
Tùy tiện dẫn người đi tới một khu vực khác không thể nghi ngờ chính là cực kỳ mạo hiểm, lõỡ như tiến vào khu vực Nhân tộc chiếm ưu thế tuyệt đối thì với chiến lực này của bọn họ chính là đi chịu chết.
Nhưng gã lại không thể không đi.
Ngư Tự Khánh vì đuổi theo công kích Khương Vọng mà bị mất đi một cái chân ở ngay trước mặt gã, đến khu vực khác chưa chắc vẫn còn có khả năng là đối thủ của Khương Vọng.
Lúc trước gã lo sợ né tránh đã tạo ra một lỗi lầm lớn.
Bây giờ nếu như gã còn không đi chỉ viện cho Ngư Tự Khánh, quay đầu lại chắc chắn không thể thoát khỏi quân pháp.
Thủy Ưng Vanh bước từng bước đi lên trên cầu ánh sáng.
Phù đảo Đinh Mùi Toàn bộ Mê Giới đột nhiên dịch chuyển vị trí, đương nhiên là Đinh Cảnh Sơn và Bạch Tượng Vương có cảm giác trước hết, nhưng phản ứng của bọn họ lại hoàn toàn khác nhau.
"Xem ra thiên mệnh là ở Nhân tộc chúng ta" Đinh Cảnh Sơn nhếch miệng cười: "Đến đến đến, đúng lúc gặp Mê Giới dịch chuyển vị trí, tình thế xung quanh khó định, để tránh ngoài ý muốn, mời Bạch Tượng Vương lên đảo một lần!"
Tu sĩ Nhân tộc trên đảo cùng nhau hét lớn: "Mời Bạch Tượng Vương lên đảo!"
Ổ trong chiến đấu trước đó, Bạch Tượng Vương tự làm tiên phong, dẫn dắt đại quân Hải tộc ba lần xông lên phù đảo, nhưng ba lần đều bị Đinh Cảnh Sơn dẫn người đánh ra.
Quy tắc của phù đảo áp chế Hải tộc, bản thân nó chính là chỗ dựa lớn nhất của lực lượng coi giữ đảo.
Nhưng theo tiến công không ngừng của Hải tộc, bản thân phù đảo cũng liên tục được "cải tạo". Vào lúc quy tắc độc đáo của nó biến mất chính là lúc toàn bộ phù đảo thất thủ.
Mà giờ phút này, Đinh Cảnh Sơn lại vô cùng sốt sắng, tiếp tục yêu cầu Bạch Tượng Vương đến công.
Bạch Tượng Vương đứng ở bên ngoài đảo, thấy quâầng sáng đại trận đã sớm bị công phá, giờ phút này phù đảo Đinh Mùi khói lửa khắp nơi, hòn đảo nhỏ này gần như đã là thịt béo bên mép. Nếu như chỉ nửa canh giờ nữa, gã chắc chắn có thể chiếm đoạt được, có điều...
Cuối cùng gã chỉ âm trầm phun ra hai chữ: "Rút quân!"
Về phần nguyên nhân rút quân, thật ra đã có ở trong lời nói của Đinh Cảnh Sơn - "Mê Giới dịch chuyển vị trí, tình thế xung quanh khó định"
Cho dù là Bạch Tượng Vương và Đinh Cảnh Sơn, lúc này cũng không thể biết lần này có mấy cái khu vực liên kết với khu vực Đinh Mùi, và đó là những cái nào.
Bản thân đánh vào phù đảo Đinh Mùi là đã là bị tình huống tác chiến áp chế, khó có khả năng một lần là xong. Mà lúc này năm tòa Hải sào cũng là binh lực trống rỗng.
Nếu vừa lúc tới gần khu vực nào mà Nhân tộc chiếm ưu thế, bị đối phương phái quân đội ra, đến thừa dịp vắng vẻ mà vào thì quả thực là mất nhiều hơn được. Thậm chí phía Nhân tộc rất có khả năng tiến hành đánh gọng kìm trước sau, diệt gần hết toàn bộ lực lượng đại quân của Bạch Tượng Vương ở chỗ này.