"Lần này, có lẽ phải đổi thành ngươi chạy trốn!"
Khương Vọng nói xong, tay trái nhấn về phía trước một cái, Bát âm Phần Hải lần nữa gào thét mà ra.
Bản thân hắn thì giẫm lên lửa mà đi, cầm kiếm theo sát.
Ngư Tự Khánh cắn chặt khớp hàm, lần nữa hiện ra nguyên hình Hải chủ, hai cánh vũ động, trước khi Bát âm Phần Hải lan đến đã tránh ra thật xa.
Lần này gã không thể tiếp tục vì tiết kiệm thời gian mà cứng rắn chống đỡ, nhưng vấn đề quan trọng nhất nằm ở chỗ... nơi này là khu vực hoàn toàn bị Nhân tộc chiếm cứ, thời gian dây dưa ở Giới Hà càng lâu, lại càng có khả năng bị thế lực Nhân tộc ở nơi này bắt giữ.
Và trong đợt giao phong vừa rồi đã chứng minh, gã không có khả năng nhanh chóng giải quyết Khương Vọng.
Cho dù chịu quy tắc áp chế ở chỗ này, trên mặt tốc độ, gã cũng đã vượt xa Khương Vọng. Nhưng gã lại không cách nào trốn thẳng ra xa! Xuất phát từ lý do tương tự, càng rời xa Giới Hà thì càng nguy hiểm.
Đồng thời trên người gã cũng không có cầu ánh sáng, không có cách nào quay lại qua sông được.
Nếu như nói trước đó luôn là Khương Vọng ở trong tình thế không lối thoát, vậy thì lúc này, gã thực ra cũng đã nếm trải được một chút cảm thụ của Khương Vọng!
Ngư Tự Khánh rất rõ ràng, mặc dù trước đó, giữa lúc truy đuổi và chống chọi, gã hơn hẳn Khương Vọng một bậc, có một lần còn dồn Khương Vọng vào chỗ chết.
Nhưng cũng không phải nói ở trên bàn cờ tính kế gã mạnh hơn Khương Vọng bao nhiêu. Với lại ở khu vực Đỉnh Mùi dưới xu hướng Hải tộc chiếm ưu thế toàn diện kiểu này, không gian thuyên chuyển của Khương Vọng quá nhỏ, chỗ trống có thể lựa chọn không nhiều, cũng chẳng có gì có thể trông cậy vào. Vào lúc gã nắm chắc đại thế trong tay, cơ bản không cần kỹ thuật màu mè gì, chỉ cần chiếm được một chữ "ổn" là đủ để từng bước ép chết đối thủ.
Trên thực tế dưới tình huống đại quân lục soát đuổi giết, người này có thể dùng tu vi Nội Phủ thần thông giãy giụa lâu như vậy, đã đủ khiến cho gã coi trọng rồi.
Thiên phú của kẻ này mặc dù kém hơn Kiêu Mệnh, nhưng cũng có thể tính là thiên kiêu. Thủy Ưng Vanh sợ hắn như sợ hổ, Bạch Tượng Vương gióng trống khua chiêng, bây giờ xem ra, cũng không phải là bắn tên không đích.
Duy chỉ có ở trên thực lực, gã hoàn toàn có lòng tin đè đầu đối phương. Có điều dựa theo quy tắc áp chế ở chỗ này, thần thông Liệt Không của bản thân gã rõ ràng đã bị đề phòng, thắng bại trong lúc này thật ra đã là ngang nhau.
Tình hình thực tế là, một khi gã bị tu sĩ Nhân tộc ở khu vực này phát hiện, gã chết là cái chắc. Cho dù gã có rời khỏi Giới Hà rồi mới bị tu sĩ Nhân tộc phát hiện hay là sau khi Khương Vọng rời đi mới đưa cứu binh đến, kết quả cũng không thay đổi.
Cho nên gã kỳ thật không có lựa chọn, gã phải lưu lại trước Giới Hà, còn phải giữ Khương Vọng lại trước Giới Hà.
Ngoài ra gã cũng có thể chạy trốn, đó là sau khi đại quân phía sau dựng cầu ánh sáng chạy đến chỉ viện, đón gã trở về. Ban đầu gã không hề do dự đuổi theo bước chân Khương Vọng cũng là bởi vì sau lưng có đại quân, bất kỳ lúc nào cũng có thể đến chỉ viện.
Gã nghĩ cho dù là ở khu vực Nhân tộc cưởng thế thì gã cũng có thể dựa vào thực lực và tốc độ, nhanh chóng chém giết Khương Vọng, sau đó thong dong trở về. Chỉ là không ngờ, vận may lại kém như vậy, vậy mà lại bước vào khu vực Nhân tộc hoàn toàn chiếm cứ.
Chiến đấu là chắc chắn, nhưng phương thức chiến đấu cụ thể thì có hai lựa chọn.
Một là toàn lực hăng hái, liều chết giết chết Khương Vọng ngay tại chỗ, sau đó đợi cầu ánh sáng đón gã trở về. Hai là dựa vào ưu thế tốc độ, giữ Khương Vọng ở lại chỗ này, chờ chỉ viện ở phía sau đuổi kịp, tiếp theo lại cùng nhau chém giết.
Ngư Tự Khánh chọn cái phía sau.
Điều này không thể nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất dưới tình huống này. Nhưng gã rất nhanh đã phát hiện ra, Khương Vọng dường như không hề có ý định rời khỏi Giới Hà đi tìm viện binh.
Hắn một mình một người cầm trường kiếm trong tay, chân đạp mây xanh, từng bước công sát, giống như cực kỳ kiên quyết, muốn ở ngay tại đây, ngay tại lúc này chém chết gã!
Với gã mà nói, đây không thể nghi ngờ là một loại sỉ nhục và coi thường rất lớn.
Gã đè nén tức giận.
Sỉ nhục cũng được, coi thường cũng được, chỉ có sống chết mới là kết quả cuối cùng. Nếu Khương Vọng đã nguyện ý dây dưa ở đây, gã cũng vui vẻ bồi tiếp.
Nhưng theo triền đấu kéo dài, Ngư Tự Khánh nhanh chóng phát hiện ra, bản thân gã đã quên mất một chuyện...
Tốc độ của gã vượt qua Khương Vọng một bậc, sau khi hiện ra nguyên hình Hải Chủ lại càng vượt trội hơn hẳn. Vốn nên tiến lùi thoải mái, giết chóc tùy tâm. Nhưng Khương Vọng lại có thể liên tục đuổi sát gã, đè ép hết sức mạnh mẽ, buộc gã phải phân định sống chết, không chừa cho gã một khoảng trống để thở dốc!
Mặc dù gã nhanh hơn, nhưng đối phương lại bộc phát ra độn thuật ấn ký mây xanh, không hề dễ dàng né tránh, từ đầu đến cuối gã đều cần phải dốc sức lực mới có thể giữ vững khoảng cách.
Điều làm gã cảm thấy cực kỳ bất an chính là - chẳng qua chỉ là một tu sĩ Nội Phủ thần thông, sao đạo nguyên lại hùng hậu đến thế? Cứ như là dùng hoài không hết, dùng hoài không cạn!
Sau khi lần nữa ngăn cản một kiếm của Khương Vọng, Ngư Tự Khánh không thể không thoát khỏi nguyên hình Hải Chủ để tiết kiệm tiêu hao to lớn. Nhịp điệu chiến đấu dường như đã bắt đầu nghiêng về hướng không thể kiểm soát trong tầm tay.
Đối với Khương Vọng mà nói, sao hắn lại không biết tính toán của Ngư Tự Khánh, không biết viện quân Hải tộc ở bên kia Giới Hà sẽ nhanh chóng đuổi kịp chứ? Sở dĩ hắn không chọn cách ổn thỏa hơn là rời đi Giới Hà trước, tìm tu sĩ Nhân tộc ở khu vực này giúp đỡ là do sợ viện quân của Hải tộc tới đây, khiến cho Ngư Tự Khánh có thể trở về khu vực Đinh Mùi.
Lúc hắn phát hiện có thể chiến được một trận, mục tiêu của hắn lập tức thay đổi.
Mục tiêu hiện tại của hắn không còn là chạy trối chết mà là giết chết Ngư Tự Khánh!
Chử Mật bị ép phải dùng cái chết để bắc cầu, trước khi chết ngoài "qua sông" ra, đến cùng chỉ nói được một câu, là chửi Ngư Tự Khánh, muốn gã chết không được tử tế.
Nhờ Chử Mật nên hắn mới còn sống, như vậy cũng nên hoàn thành nguyện vọng của Chử Mật, thật sự làm cho Ngư Tự Khánh... chết không được tử tết Cho nên hắn từng bước ép sát, từng bước công sát.
Hắn đương nhiên biết tốc độ của Ngư Tự Khánh nhanh hơn hắn, thành thạo ứng phó hắn. Nhưng hắn cũng có một cái ưu thế mà Ngư Tự Khánh không cách nào sánh bằng.
Đó chính là tốc độ của hắn, dựa vào tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân. Vả lại tiêu hao của Bình Bộ Thanh Vân chủ yếu nằm ở chỗ giới thuật Thiện Phúc Thanh Vân. Thứ đồ chơi này ở trong Vân Đỉnh tiên cung còn có rất nhiều là đằng khác!