Hải tộc ở bên cạnh Giới Hà chỉ còn hơn sáu mươi tên, nhưng từ lúc qua sông tới nay, bọn chúng ngay cả một cái chiến trận hoàn chỉnh cũng không bày ra được, chỉ càng không ngừng công kích, lại càng không ngừng chết đi. Bây giờ ngay cả Ngư Tự Khánh cũng chết trận, vỡ nát ở bên trong Giới Hà.
Những sự thật này đã khiến cho bọn chúng vô cùng tin tưởng ý kiến trước đó của Thủy Ưng Vanh, người này thật sự có tư thái Kiêu Mệnh.
Thế nhưng chủ soái đã chết, cầu ánh sáng đã vỡ, bọn chúng lại đang ở khu vực hoàn toàn bị Nhân tộc sở hữu chiếm cứ, đâu còn đường nào chạy trốn nữa chứ?
Hầu như tất cả chiến sĩ Hải tộc lưu lại đều can đảm quyết chết, tấn công về phía Khương Vọng. Mà Khương Vọng lại đối mặt trực tiếp với bọn họ, phản công ngược lại, như là hổ đói nhào vào bầy cừu.
Hắn không muốn, không nghĩ, cũng sẽ không lưu tình!
Đại quân Hải tộc ở bên ngoài Phù đảo Đinh Mùi đã rút lui, khiến nơi này bỗng nhiên hiện ra mấy phần vắng vẻ.
Với tư cách là bên chiếm ưu thế tuyệt đối, khi đại quân Hải tộc rút lui đã cẩn thận dọn dẹp chiến trường, thứ để lại cho Phù đảo Đinh Mùi chỉ còn một ít phế thải vô dụng.
Đinh Cảnh Sơn không nói một lời, trực tiếp bay trở về đỉnh núi ở trung tâm đảo.
Ông ta không cần làm cái gì, chỉ cần ngồi ở đó đã giữ vững ý chí cho binh lính rồi.
Sẽ có người tự giác tu bổ lại đại trận hộ đảo, tất nhiên đó sẽ là một quá trình diễn ra trong thời gian dài.
Tu sĩ bị thương sẽ được chữa trị, tu sĩ bất hạnh chết trận sẽ được mai táng... Những chuyện này đều có người khác sắp xếp. Là thủ lĩnh của Phù đảo Đinh Mùi, sau khi đại chiến thảm khốc xảy ra, ông ta lại không còn việc gì nữa.
Đinh Cảnh Sơn ngồi một mình trên đỉnh núi, suy nghĩ một lát lại lôi Hải Cương Bảng ra.
Mặc kệ ông ta có không đành lòng hay miễn cưỡng cỡ nào, thì thân là thủ lĩnh một nơi, ông ta nhất định phải nắm rõ được những tổn thất mà cuộc chiến tranh này đã gây nên.
Ánh mắt ông ta di chuyển qua từng cái tên đã xám xịt, rồi đột nhiên dừng lại.
Ông ta nhìn thấy tên của Khương Vọng.
Chẳng biết từ lúc nào cái tên này đã chuyển thành màu xanh lá!
Con số ở phía sau cái tên đang không ngừng thay đổi!
Gần như là điên cuồng nhảy sốt Chín mươi chín, một trăm...
Cuối cùng dừng lại ở số một trăm linh tưt Tiểu tử này lại còn sống, thành công trốn tới một khu vực khác, đồng thời cũng hoàn thành rửa tội, lại còn vượt quá số lượng được đặt ra!
Gương mặt vốn không dễ nhìn của Đinh Cảnh Sơn, bởi vì những tổn thất mà trận chiến vừa rồi gây ra nên càng không dễ nhìn, nhưng lúc này lại nhịn không được mà nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười khá khó coi.
"Đảo chủ" Phù Ngạn Thanh đến bàn giao công tác khắc phục hậu quả, nhìn thấy cảnh kia thì cảm thấy hơi nghi ngờ mà chui ra khỏi cái bóng: "Có tin tức tốt gì sao?"
Đinh Cảnh Sơn liếc mắt nhìn y một cái: "Ánh mắt chọn người cho vay tiền của bản tướng quân vẫn còn tốt! Tí nữa ngươi đi thu nợ đi, cả gốc lẫn lãi, kiếm lời một vố lớn!"
Lúc này Phù Ngạn Thanh mới hiểu rõ. Ô trong hoàn cảnh khắp nơi tiêu điều này, thì điều này cũng xem như là một tin tức tốt.
Dù sao cũng là y tự tay đưa Khương Vọng đi. Dù chiến tranh đã kết thúc, lúc này phá vòng vây cũng không có ý nghĩa gì, nhưng ở dưới tình huống đại quân Hải tộc vây đảo, bản thân chiến sĩ Nhân tộc phá vòng vây đã rất có ý nghĩa rồi.
"Đương nhiên ngài sẽ không nhìn nhầm"
Suy nghĩ một chút, y không nhìn được mà quay đầu nhìn Hải Cương Bảng một hỏi.
Sau đó lại quay lại nói: "Chử Mật chết rồi."
Lúc nói lời này, giọng điệu của Phù Ngạn Thanh khá nhẹ nhàng, không nghe ra chút gợn sóng nào.
Tên của Chử Mật trên Hải Cương Bảng đã vĩnh viễn xám xịt.
"Rất nhiều người đều chết rồi, đây chính là chiến tranh" Đinh Cảnh Sơn nói.
Đối với cái chết của Chữ Mật, bọn họ đều có tiếc nuối, nhưng loại tiếc nuối này cũng giống hệt như sự tiếc nuối với bất kỳ tu sĩ nào chiến tử ở trên đảo. Chỉ có tiếc nuối, không có áy náy.
Bởi vì Chử Mật lâm trận bỏ chạy là sự thật. Vì Phù đảo Đinh Mùi, bọn họ đã cho Chử Mật cơ hội lấy công chuộc tội.
"Đúng vậy, đây chính là Mê Giới" Phù Ngạn Thanh nói.
Hay cho một trận chém giết.
Trực tiếp giết đến đầu lâu trải dài, máu chảy khắp nơi.
Sự chênh lệch cực lớn về thực lực cũng không phải là thứ mà chỉ cần dũng khí là có thể vượt qua.
Sau một hồi chém giết, đã có rất nhiều Hải tộc lựa chọn chạy trốn. Họ thà rằng chết ở chỗ khác, cũng không muốn đối mặt với kiếm của Khương Vọng.
Nhưng số lượng Hải tộc có thể chạy thoát cũng không nhiều.
Khương Vọng hoàn toàn giết đến nổi điên, Trường Tương Tư sắc bén vô song liên tục phát ra âm thanh rít gào, gần như là đuổi theo hết tất cả những tên Hải tộc có thể đuổi theo, rồi giết chết từng người một.
Phải nhanh, phải nhanh hơn nữa. Phải tàn nhẫn, phải độc ác hơn nữa. Không buông tha bất cứ kẻ nào, không tha thứ bất cứ kẻ nào.
Giết! Giết! Giết!
Hết thảy đạo thuật, hết thảy kiếm thức đều chỉ tuân theo một mục tiêu là giết chóc, đều chỉ lấy việc giết đối thủ làm mục tiêu quan trọng nhất.
Một bước một giết, một chiêu kiếm một mạng.
Ổ trong loại tâm trạng cực đoan chuyên tâm giết chóc này, có một chút linh quang mơ hồ đang ấp ủ, dường như sắp sửa chạm tới cái gì đó.
"Tình cảnh này là sao đây? Sao chỗ này lại xuất hiện nhiều Hải tộc như vậy? Hơn nữa..."
"Cần thận một chút!"
Tiếng nói chuyện đang đến gần khiến cho Khương Vọng tỉnh lại từ trong trạng thái hoảng hốt kia.
Giờ phút này, hắn cầm kiếm ở trong tay mới giật mình phát hiện chỗ này đã chất một đống thi thể!
Ròng rã mười tiểu đội Hải tộc, trăm tên chiến sĩ Hải tộc, cuối cùng chỉ có chưa đến năm tên thoát khỏi Giới Hà.
Tại khu vực hoàn toàn bị Nhân tộc chiếm cứ, dù có thoát khỏi vùng phụ cận Giới Hà này thì cũng tuyệt đối không có cái vận mệnh tốt gì chờ đợi bọn họ, nhưng bọn họ thực sự không có dũng khí chiến đấu với Khương Vọng ngay tại giây phút này.
Hai người nói chuyện lúc nãy đều còn rất trẻ. Cả hai đều khoác áo giáp.
Nhìn kiểu dáng của áo giáp thì chắc hẳn là tu sĩ Dương Cốc.
Bọn họ cũng đã nhìn thấy Khương Vọng, một người hơi cao cao trong số họ trực tiếp hỏi: "Ngươi là người nơi nào? Nhưng Hải tộc này... đều là ngươi giết?"
"Tề quốc, Khương Vọng. Đều là ta giết." Khương Vọng trả lời kiểu lời ít mà ý nhiều.
Hắn thu kiếm vào vỏ, vừa xử lý qua thương thế trên người, vừa hồi dò: "Nơi này là khu vực nào?"
Trong trận truy giết từ khu vực Đinh Mùi cho đến đây, hắn sớm đã bị thương khắp người, vết thương chằng chịt, chỉ là lúc này mới có thời gian để xử lý.
Nhưng đạo thuật trị liệu của hắn thật sự rất khó coi, vị tu sĩ hơi thấp một chút kia không nhìn được, trực tiếp bay tới nói: "Để ta giúp."
Người này thuần thục bấm ấn quyết, nguyên khí màu xanh biếc như một cơn gió phất qua những vết thương kia của Khương Vọng. Chỉ một thoáng mà đau đớn dường như cũng tiêu mất.
Trong tay tu sĩ hơi cao kia là một cái chùy nặng, hắn ta nhìn về phía Khương Vọng, trong ánh mắt có chút kính ý: "Nơi này là Phù Đồ Tịnh Thổ, xem ra ngươi mới từ khu vực khác tới?"