Cho dù có chém rau chặt dưa ra sao, một khi để cho đối phương kết thành chiến trận phản công thì cũng khó tránh khỏi dấy lên mấy phần mạo hiểm.
Làm rối chiến trận của đối phương, khiến cho số lượng đối phương có nhiều hơn đi nữa thì cũng chỉ có thể từng người tự chiến, đây mới là chỗ tỉnh túy của lấy ít địch nhiều.
Mắt thấy ấn ký mây xanh không ngừng hiện lên rồi tiêu tán, nhờ vào tốc độ cực nhanh, lực giết chóc mạnh mẽ tuyệt đối, Khương Vọng ở giữa Hải tộc tới lui tự nhiên, Trường Tương Tư không ngừng hú gọi, giết đến hung ác tận cùng, ngoan độc tận cùng, sảng khoái tận cùng!
Một đội Hải tộc liều chết ngăn ở trước người Ngư Tự Khánh, hai tên Hải tộc kéo Ngư Tự Khánh đang bị trói chặt ra, giúp gã tháo gõ trói buộc của Tù Thân Tỏa Liên.
Mà Ngư Tự Khánh đột nhiên có lại tự do lại không nói hai lời, nhanh chân chạy tới cầu ánh sáng.
Gã đã nhận ra khu vực này là nơi nào, đồng thời cũng cho rằng ở trong hoàn cảnh này, bản thân đã tiêu hao quá nặng, rất khó tiếp tục giết chết Khương Vọng. Hơn nữa những viện quân chạy tới lại bị nơi này áp chế đến mức yếu không chịu nổi, mấy Thống Soái thì như Chiến Tướng, Chiến Tướng biến thành Chiến Tốt, thật sự không giúp được gì nhiều.
Không có hy vọng giết chết kẻ địch thì ngược lại muốn sống sót!
Dù sao Bạch Tượng Vương cũng đã nói, tên này có khả năng sánh ngang với Kiêu Mệnh, gã thực sự không thể giết chết được, cũng không tính mất mặt.
Ngư Tự Khánh không hề nhận ra, bản thân gã bởi vì trốn tránh, cũng hùa theo lý do trước đó của Thủy Ứng Vanh. Hoặc là gã đã nhận ra được, nhưng đối mặt với nỗi sợ cái chết đã khiến cho gã cố tình xem nhẹ.
Bởi vì nguyên nhân chém giết, giờ phút này về khoảng cách thực tế, Khương Vọng cách cầu ánh sáng gần hơn. Hắn đang làm rối trận hình của Hải tộc, song song đó cũng thử lần nữa đánh giết Ngư Tự Khánh, nhưng lần nào cũng bị chiến sĩ Hải tộc dũng mãnh ngăn cản.
Những chiến sĩ Hải tộc kia vì cứu Ngư Tự Khánh, gần như là tre già măng mọc, người này nối tiếp người kia chết ở dưới kiếm của Khương Vọng.
Dũng mãnh gan dạ như thết Nhưng những thứ này cũng không thể ngăn cản được sát tâm của Khương Vọng.
Giờ phút này, Ngư Tự Khánh vừa động, Khương Vọng lập tức hiểu được lựa chọn của gã. Hắn không nói hai lời, trở mình vọt tới Giới Hà trước một bước, đánh ra một chưởng, Tam Muội Chân Hỏa đánh xuống, trực tiếp đốt trụi chiếc cầu ánh sáng kia!
Hắn không biết phòng ngự của cầu ánh sáng, chỉ đơn giản trực tiếp vận dụng thần thông, đề phòng đánh không võ lại để cho Ngư Tự Khánh có cơ hội.
Điều này gần như là tái diễn lại tình cảnh trước đó.
Ngư Tự Khánh còn ở nửa đường, chiếc cầu ánh sáng long lanh trong suốt kia đã hóa thành lưu quang, vỡ nát ở bên trong Giới Hà năm màu rực rỡ.
Nhớ đến tâm trạng tuyệt vọng lúc ấy của Chử Mật, gã cũng có thể nếm thử một phần.
"Ngươi!" Ngư Tự Khánh cực kỳ quyết đoán, không hề đi dây dưa với Khương Vọng mà thẳng một phát tứm được một tên Hải tộc cấp Thống Soái ở bên cạnh, gấp giọng ra lệnh: "Làm cầu biển cho ta, bảo đảm cả nhà ngươi vinh hoa, ngày sau sẽ thay ngươi báo mối thù này!"
Dứt lời, không đợi tên này đáp lại, gã đã xách hắn ta lên ném về phía Giới Hà.
Tên Hải tộc này chính là một trong hai tên Hải tộc đã kéo gã ra khỏi nguy hiểm trước đó, quả nhiên là trung thành tận tâm, bị ném đi chịu chết như vậy, thế nhưng lại thật sự bộc phát ra toàn lực! Xa xa bên dưới bắt đầu có bóng sóng biển dâng trào, sóng lớn tối màu như nước thủy triều cuồn cuộn di chuyển, lúc này ở trên Giới Hà mọc lên một cây cầu biển, tái hiện chuyện xưa của Chử Mật.
Ngư Tự Khánh nhanh chóng đuổi theo sát, nhưng ngay lúc này, ở sau lưng đột nhiên phát ra một tiếng hét to: "Chết đi!"
Tiếng hét này gần như thế, hầu như là kề sát ở bên người.
Lúc này Ngư Tự Khánh có hai lựa chọn, một là không quan tâm, liều mạng chống đỡ một đòn nguy hiểm, miễn cưỡng bước lên trên cầu biển. Hai là nắm lấy cơ hội gần như là ở ngay bên cạnh này, quay lại giết ngược.
Hình ảnh mấy Hải tộc vì gã mà chết đột nhiên hiện lên, bao gồm cả Thủy Ưng Vanh trong đó, máu gan dạ sinh ra trong tim.
Ổ dưới tác dụng của Lạc Lối, gã đã lựa chọn cái sau, quay người lại một cái, vẻ mặt dữ tợn, một cặp móng vuốt sắc bén bộc lộ sở trường, một trảo vận dụng thần thông Liệt Không, ở bên trái trong tầm tay vạch một đường vào hư không, hoàn hảo đánh trúng mục tiêu!
^ Aml Tu sĩ Nhân tộc trẻ tuổi tới gần trước người gã nổ tung, nát vụn trong mười vết cào thật sâu, là huyễn thân của Hồng Trang Kính!
Vào loại thời khắc này, Khương Vọng vận dụng huyễn thân của Hồng Trang Kính, lại dùng đến Lạc Lối chi phối lựa chọn của Ngư Tự Khánh, nắm chắc ưu thế cuộc chiến.
Ấn ký mây xanh dưới chân gần như vỡ vụn cùng một lúc với huyễn thân của Hồng Trang Kính, chân thân đột nhiên xuất hiện ở trước người Ngư Tự Khánh, thẳng một cước đạp bay gã!
Ý niệm đầu tiên xuất hiện ở trong đầu của Ngư Tự Khánh là: may mà chỉ là một cước, thanh kiếm sắc bén đến cực điểm kia không có đâm tới. Suy nghĩ thứ hai chính là: sao một cước này lại nhẹ như thế? Hầu như không tạo thành bao nhiêu sát thương, có phải tu sĩ nhân loại này cuối cùng cũng mệt rồi không? Ý niệm thứ ba trong đầu là... không có cái thứ ba.
Bởi vì gã đã bị một cước của Khương Vọng đạp ra khỏi cầu biển, rơi vào Giới Hà. Bất ngờ không kịp đề phòng, thủy triều đen trên người bắt đầu phun trào, chỉ trong chớp mắt lập tức tan rã.
Đường đường là Thống Soái cao giai của Hải tộc, cường giả thống lĩnh một tòa Hải sào ở khu vực Đinh Mùi, một trong mấy vị Thống Soái cao giai mạnh nhất của Hải tộc trong toàn khu vực Đỉnh Mùi lại vỡ nát ở bên trong Giới Hà muôn màu muôn vẻ như vậy, trở thành một phần bên trong quy tắc vỡ vụn, im hơi lặng tiếng.
Khương Vọng quả thực hơi mệt mỏi, tuy Bình Bộ Thanh Vân chủ yếu tiêu hao giới thuật nhưng tiêu hao về đạo nguyên thì vẫn phải có. Hơn nữa bản thân Bát âm Phần Hải của hắn cũng rất hao tốn đạo nguyên.
Thần thông Tam Muội Chân Hỏa, Lạc Lối thì càng không cần phải nói, đều rất hao tốn tỉnh lực, số lần vận dụng mỗi ngày rất có giới hạn.
Nhưng sau khi hắn một cước đạp Ngư Tự Khánh xuống Giới Hà xong, cũng không hề có ý muốn dừng tay tại đây mà quay người một cái, lần nữa tung kiếm vòng lại giết.
Hắn bị cả khu vực lục soát lùng giết, bị đuổi giết đến mức lên trời không đường xuống đất không cửa, mỗi thời mỗi khắc đều là căng thẳng trong lòng, nỗi sợ cái chết chưa bao giờ xa rời dù chỉ một chút. Chử Mật xả thân làm cầu, cơn giận trong lòng hắn đã chồng chất lên đến mức cao nhất. Hắn ở giờ phút này cần phải trút giận!