Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1340 - Chương 1340: Trở Về Đinh Mùi

Chương 1340: Trở về Đinh Mùi

Chờ đợi uổng công một ngày ở Phù Đồ Tịnh Thổ là điều Khương Vọng tuyệt đối không thể chấp nhận.

Hắn suy nghĩ một lát, lại nói tiếp: "Ta biết rõ tình huống bên phía Phù đảo Đinh Mùi, ta là từ bên đó sang. Có thể hỗ trợ bắc cầu qua sông được không?"

Hắn không muốn ở đây khổ sở chờ đợi tin tức, mặc dù hắn chờ thể nào cũng được, nhưng Trúc Bích Quỳnh ở trên đài Thiên Nhai thì khả năng không thể chờ được.

Như vậy việc đến khu vực khác mượn thuyền rời đi mới là lựa chọn tốt nhất.

Hai tu sĩ Dương Cốc lúc trước cũng đã nói, Đinh Cảnh Sơn không có chuyện gì. Như vậy so sánh với những khu vực khác, thì trở về Phù đảo Đinh Mùi hợp lý hơn.

Dù sao hiện tại hắn cũng xem như hiểu rõ khu vực kia. Hơn nữa, nghĩ tới chuyện khu vực kia giờ ở ngay cạnh Phù Đồ Tịnh Thổ, thì bên phía thế lực Hải tộc hẳn cũng sẽ bớt động đến khu vực Đinh Mùi. Hiện tại khu vực Đinh Mùi, có lẽ sẽ an toàn hơn lúc trước nhiều.

"Có tiến quân sang khu vực Đỉnh Mùi hay không thì còn phải xem mệnh lệnh của cấp trên, sao ta có thể làm chủ được? Lại nói, cầu qua sông cũng rất quý giá, không thể dễ dàng lấy ra dùng..." Tu sĩ này rất biết làm khó người khác, nhưng lại cố gắng tìm từ uyển chuyển hết mức, dù sao hiện tại Khương Vọng đã là một người có tư cách khiến người khác dùng thái độ nghiêm chỉnh đối đãi.

"Ta biết rồi" Khương Vọng không tiếp tục dây dưa nữa, trực tiếp xoay người rời đi.

Nếu như là Khương Vô Ưu hoặc là Trọng Huyền Thắng ở đây, thì việc mượn một chiếc cầu qua sông để dùng cũng không thành vấn đề. Thậm chí đối với Khương Vô Ưu mà nói, đều không cần dũng đến chữ "mượn" này, mà có thể trực tiếp lấy dùng. Cho dù là bọn họ cũng không có nhiệm vụ gì, mà chỉ đơn giản muốn đi quan sát khu vực khác mà thôi.

Nhưng Khương Vọng thì không được.

Nói tới nói lui, mặc dù hắn là thiên kiêu nổi danh của Tề quốc, nhưng ở Tề quốc thì vẫn không thể sánh được với đám con cháu của những danh môn kia.

Cứ điểm đảo Quyết Minh này cũng chưa chắc là không có một chiếc Cức Chu nào, nhưng bình thường thì những Cức Chu được đặt ở đây kho sẽ là sự bảo đảm sau cùng. Tu sĩ ở đây nhất định sẽ tôn trọng Khương Vọng, nhưng chắc chắn sẽ không dễ dàng vì Khương Vọng mà móc sạch vốn liếng.

Đây là một vấn đề cực kỳ thiết thực, chẳng thể trách bất cứ ai.

Khương Vọng quyết định đi qua cứ điểm của Dương Cốc, bất kể nói thế nào, các thế lực khác có lẽ sẽ phải quan sát và phán đoán nhiều hơn, nhưng chắc chắn bên phía Dương Cốc sẽ muốn tiếp viện cho khu vực Đỉnh Mùi.

Mặc dù Đinh Cảnh Sơn không sao, nhưng sau một trận đại chiến, phía Phù đảo Đinh Mùi không thể không hao tổn một cọng tóc nào. Tiếp viện là việc tuyệt đối không thể thiếu, chỉ xem thế lực Dương Cốc ở Phù Đồ Tịnh Thổ quyết tâm lớn bao nhiêu.

Dựa vào việc hắn bôn ba suốt mấy ngày nay, thì việc mượn cầu qua sông chắc sẽ không gặp quá nhiều khó khăn.

Sau khi Khương Vọng đi.

Có một tu sĩ mới ló mặt ra, rồi hỏi vị tu sĩ mập kia: "Chẳng phải trước đó chúng ta có một chiếc Cức Chu sắp xuất phát hay sao?

Sao ngươi lại nói với hắn là không có?"

Người kia cười khổ nói: "Hiện tại ngươi đi xem xem có còn hay không? Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên võ tan thành từng mảnh. Ta không nói chuyện này là vì sợ hắn hiểu nhầm, đến lúc đó lại bắt ta đi sửa... Không gửi cái này về đảo Quyết Minh, thì ai có thể sửa tốt được?"

"Chuyện này thật kỳ lạ. Thứ quan trọng như vậy sao có thể vô cớ tan vỡ? Có phải có người muốn kiếm tiền riêng ở giữa hay không, nên cố ý xem như hỏng mà xử lý..."

"Ngươi muốn chết à! Lời như vậy mà cũng dám nói linh tinh!"

"Ấy, ngươi coi như không nghe thấy đi. Ta không nói, ta không nói gì hết"

Trụ sở của Dương Cốc ở Phù Đồ Tịnh Thổ hoàn toàn là một tòa quân doanh.

Lêu trại trải dài, oai phong uy nghiêm.

Mấy người trên diễn võ trường đều đổ mồ hôi như mưa. Tuy rằng một mình lập tông đã nhiều năm như vậy, nhưng phong cách và khí chất của nhánh quân đội năm đó vẫn tiếp tục được duy trì.

Có lẽ bọn họ chưa bao giờ lãng quên Dương quốc.

Đế quốc cường đại với tia sáng rực rỡ chói lọi trải dài như mặt trời ban trưa kia, chưa hề biến mất ở trong lịch sử huy hoàng.

Luôn luôn có người nhớ kỹ, luôn luôn có người tưởng nhớ.

Khương Vọng thông báo họ tên xong, rất nhanh đã gặp được Trần Cấn.

Không khéo chính là, mấy chiếc Chước Nhật Phi Chu của thế lực Dương Cốc muốn xuất phát về quần đảo gần biển đều xảy ra vấn đề.

Trùng hợp chính là, lực lượng của Dương Cốc sắp đi chỉ viện cho Phù đảo Đinh Mùi chính là do Diêm Gia dẫn đội. Hắn chỉ cần đến chậm một bước nữa thôi, thì chỉ sợ Diêm Gia đã qua sông.

Hai tu sĩ mà Khương Vọng gặp được ở bên cạnh Giới Hà này có thể đại biểu cho Dương Cốc đi thăm dò Giới Hà, hiện tại lại lĩnh quân qua sông, hiển nhiên cũng có phân lượng không nhẹ ở trong Dương Cốc. Không hề đơn giản giống như "người thăm dò"

trong lời bọn họ nói.

Sau khi Trần Cần biết được mong muốn của Khương Vọng, thì trực tiếp dẫn hắn đến trước mặt Diêm Gia sắp đi hành quân.

Toàn bộ quá trình đều cực kỳ nhẹ nhõm, Trần Cấn và Diêm Gia đều rất lanh lẹ.

Khương Vọng không tốn sức thuyết phục gì, rất đơn giản đã được trải nghiệm cầu qua sông của Dương Cốc.

Vào lúc bước lên cầu, Khương Vọng có một suy nghĩ nực cười rằng... nếu sớm biết vòng một vòng lớn như thế, cuối cùng vẫn vượt qua Giới Hà này trở về, thì không bằng từ đầu hắn cứ bất động chờ ở đây.

Loại suy nghĩ nực cười kiểu chịu biết bao khổ cực cuối cùng hóa công cốc này, khiến Khương Vọng thậm chí cảm thấy mình giống như một con chuột đứng ở trong một con đường chật hẹp, chỉ có thể đi dọc theo một hướng.

Đương nhiên, suy nghĩ này cũng chỉ xuất hiện thoáng qua rồi biến mất.

Bản thân Diêm Gia là tiên phong, Khương Vọng thì vì để thể hiện sự cảm ơn mà theo sát ở phía sau hắn ta.

Chứng tỏ muốn san sẻ nguy hiểm, tuyệt đối không cứ thế ăn mà qua sông.

Hai người cực kỳ cảnh giác đi ở đầu hàng, một trước một sau, dẫn đầu qua sông. Nhưng thứ chào đón bọn họ ở phía bên kia Giới Hà cũng không phải là đại quân Hải tộc lít nha lít nhít, mà chỉ là sự vắng vẻ mênh mông vô bờ.

Cho tới vị trí cuối cùng mà mắt nhìn thấy, cũng chẳng có gì cả.

"Ố Tịnh Thổ lâu ngày, có đôi lúc sẽ quên Mê Giới là cái nơi như nào." Diêm Gia nhìn xung quanh một chút rồi cười nói.

Tóc của hắn ta rất ngắn nhưng cũng phải là trọc, mà là để lại một tầng gốc tóc, lông mày như đỉnh núi dốc ngược, hốc mắt hơi sâu, khí chất toàn thân thực ra có chút lạnh lẽo cứng rắn. Tuy nhiên xử sự với người khác lại thiên về ôn hòa.

Bình Luận (0)
Comment