Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1341 - Chương 1341: Tàn Cuộc

Chương 1341: Tàn cuộc

Nhưng người này có đạo thuật trị liệu cực kỳ cao minh, nếu xét thuần về chiến đấu, thì các y tu bình thường đa số không quá được người ta tin phục. Nhưng tên này lại khác, từ việc hắn ta có thể phụ trách dẫn đội đi chỉ viện đến nói, thì có lẽ sát lực của gia hỏa này cũng không kém bao nhiêu.

Nói chung đây là một người có khí chất cực kỳ mâu thuẫn, nhưng cũng bởi vì sự mâu thuẫn này mà tạo nên mị lực độc nhất thuộc về người kia.

Khương Vọng cũng vì vậy mà thổ phào nhẹ nhõm, không có đại quân Hải tộc ngồi canh giữ ở trước Giới Hà, vậy thì cũng giống như suy đoán lúc trước của Trần Cấn và Diêm Gia, lúc này Bạch Tượng Vương đã rụt cổ ở hải sào rồi.

Phù đảo Đỉnh Mùi có thể tiếp tục tồn tại thì tất nhiên là một chuyện tốt.

Diêm Gia nói cái câu không nóng không lạnh kia, giống như thể đang nói bản thân hắn ta bị sự hòa bình ở Phù Đồ Tịnh Thổ làm cho ý chí buông lỏng, nhưng Khương Vọng không nghi ngờ gì về việc hắn ta có thể bộc lộ ra sát thương như thế nào nếu khi nào đó đối mặt với Hải tộc.

Cho nên chỉ nói: "Đây cũng có thể xem như một loại phong cảnh khác"

"Phong cảnh?" Diêm Gia lắc đầu, không nói gì thêm.

Lần này hắn ta dẫn theo hơn hai trăm tu sĩ, mỗi một người đều mặc giáp, khí chất dũng mãnh, nhìn qua chính là đội ngũ tỉnh nhuệ của Dương Cốc.

Tuy là tinh nhuệ, nhưng chút binh lực này không thể giúp Nhân tộc hoàn toàn chiếm được khu vực Đinh Mùi. Nên nói mục tiêu của Dương Cốc, có lẽ tạm thời vẫn là lấy việc củng cố phòng ngự của phù đảo là chính. Trước khi hoàn toàn điều tra rõ ràng tình hình của các khu vực liền kề, thì việc trực tiếp dốc toàn bộ lực lượng sang đây cũng hoàn toàn không thực tế.

Dù sao trái ngược với Phù đảo Đinh Mùi, thì Phù Đồ Tịnh Thổ mới là địa bàn càng có ý nghĩa chiến lược.

Đồng thời Khương Vọng cũng để ý thấy, cờ mà mấy người Diêm Gia giương là cờ Diệu Võ, không giống với cờ Tuyên Ủy được treo ở Phù đảo Đinh Mùi.

Chờ toàn bộ thuộc hạ đều qua sông, hoàn thành kết trận thì Diêm Gia mới thu hồi cầu qua sông.

Mới qua một lúc như vậy, mà cầu qua sông cũng chỉ còn lại một nửa. Có thể thấy được sự tiêu hao của Giới Hà đáng sợ như thế nào.

Khương Vọng dẫn đường ở phía trước, một nhóm người nhắm tới Phù đảo Đinh Mùi mà tới.

Lúc Khương Vọng rời khỏi Phù đảo Đinh Mùi là bị Hải tộc truy sát lên trời xuống đất, đến khi trở về Phù đảo Đinh Mùi thì lại mang theo một đội tinh nhuệ dũng mãnh.

Thật sự có cảm giác xưa không bằng nay.

Khi đi không thể nói không thảm hại, khi về không thể bảo không uy phong.

Nhưng không biết tại sao, sương quang mà hạt giống thần thông ở Nội Phủ thứ hai của hắn gieo xuống lại có cảm giác ngột ngạt nhàn nhạt.

Khương Vọng có một loại cảm giác khó hiểu, giống như là vào lúc nào đó bản thân mình đã làm ra lựa chọn không thể nói là "sai lâm" nhưng cũng không phải là "hài hòa"

Nhưng miệt mài nghiên cứu thì lại không thu hoạch được gì.

Hắn chỉ có thể cho rằng là bản thân uể oải sau thời gian dài đánh giết, khiến hắn thậm chí có chút khó khống chế thần thông của mình.

Sau khi trở về phải tìm một nơi để điều dưỡng thật tốt mới được.

Khương Vọng thầm nghĩ.

Vẫn còn một khoảng cách dài mới tới Phù đảo Đinh Mùi, nhưng đã gặp được Phù Ngạn Thành chui ra từ cái bóng.

Ánh mắt của Diêm Gia nhìn sang phía Khương Vọng.

"Thần thông Lộng Ảnh của ngươi đúng là càng ngày càng cường đại." Diễm Gia nói với Phù Ngạn Thanh.

Hóa ra thần thông của Phù Ngạn Thanh tên là Lộng Ảnh.

Suy nghĩ đầu tiên của Khương Vọng chính là như thế này, suy nghĩ thứ hai chính là, xem ra quan hệ giữa hai người bọn họ cũng không phải rất tốt. Có lẽ là cạnh tranh nhiều hơn thân mật.

Phù Ngạn Thanh không nói gì về thần thông của bản thân, cũng không hỏi mục tiêu hay nhiệm vụ Diêm Gia dẫn đội đến đây là gì. Trước khi hiển thân, hẳn là y đã quan sát qua toàn bộ đội ngũ, cho nên chỉ hỏi: "Mang vật liệu để tu bổ đại trận hộ đảo đến không?"

"Đương nhiên là có." Diêm Gia cười nói.

Phù Ngạn Thanh gật gù, lúc này mới nhìn về phía Khương Vọng:

"Nhiệm vụ rửa tội của ngươi đã hoàn thành, sao vẫn chưa trỡ về?"

Trong ánh mắt của Diêm Gia lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên hoàn toàn không nghĩ tới Khương Vọng đến Mê Giới lại là để rửa tội.

Bởi vậy cũng có thể thấy được, các chiến sĩ sống ở Mê Giới có chút tách biệt với bên ngoài. Chuyện lớn lưu truyền đến mức sôi sùng sục ở quần đảo ven biển, nhưng Diêm Gia thân là nhân vật quan trọng của thế lực Dương Cốc ở Phù Đồ Tịnh Thổ, mà lại không biết gì hết.

Có lẽ cũng chỉ có chuyện cực kỳ lớn như Trấn Hải Minh được thành lập thì mới có thể được các tu sĩ bên trong Mê Giới biết đến trong thời gian ngắn.

Vẻ mặt Khương Vọng đây đau khổ, nói: "Vận may không tốt lắm, Cức Chu và Chước Nhật Phi Chu ở trong Phù Đồ Tịnh Thổ cũng không đủ dùng, không có cách nào trực tiếp trở về quần đảo ven biển"

Phù Ngạn Thanh hoàn toàn hiểu ý xin giúp đỡ của Khương Vọng, nên trực tiếp nói: "Vậy thì đi thôi, vừa vặn có một nhóm huynh đệ về quần đảo gần biển để tĩnh dưỡng, để ta sắp xếp cho ngươi một vị trí"

Câu nói vừa dứt, người đã rơi vào trong cái bóng.

Như Tam Muội Chân Hỏa hay Lạc Lối của Khương Vọng, đều chỉ được sử dụng ở những giây phút then chốt. Bởi vì vận dụng thần thông cũng là một chuyện tiêu hao rất nhiều, nhất là trong giai đoạn hạt giống thần thông, rất khó để có thể sử dụng một cách thoải mái.

Nhưng Phù Ngạn Thanh giống như vẫn luôn đi lại ở trong thế giới cái bóng, có lẽ đây là tính đặc biệt của thần thông của y, nhưng cũng thể hiện rõ rằng trình độ khai phá thần thông của y cũng cực cao.

Khương Vọng không cảm thấy thái độ của Phù Ngạn Thanh có cái gì không đúng, nhưng Diêm Gia thì có vẻ khá đăm chiêu suy nghĩ.

Từ góc nhìn của hắn ta, tuy Phù Ngạn Thanh không phải là loại người mắt cao hơn đầu, nhưng trước giờ vẫn luôn kiệm lời ít nói.

Cho dù là ở nội bộ Dương Cốc, cũng chưa bao giờ thấy người kia dễ nói chuyện như vậy?

Nếu thái độ của y đã như vậy, thì có thể chắc chắn rằng, Khương Vọng rất được Phù Ngạn Thanh ủng hộ.

Ngoài việc phá vòng vây ra bên ngoài cầu viện, thì thiếu niên Khương Vọng xuất thân Tề quốc này còn làm chuyện gì lớn lao sao?

Đại chiến ở Phù đảo Đinh Mùi mới dừng, "viện quân" như bọn họ cũng không nên nói chuyện phiếm trên đường. Vậy nên Diêm Gia chỉ có thể để những việc này ở trong lòng, tiếp tục vùi đầu vào đi đường.

Trên đời này có rất nhiều chuyện tàn khốc, nhưng mãi mãi chỉ có chiến trường sau cuộc đại chiến mới có thể thể hiện rõ ràng nhất, trực tiếp nhất từ "tàn khốc" này.

Chuyện bất hạnh là, Phù đảo Đinh Mùi chính là một chiến trường như vậy.

Bình Luận (0)
Comment