Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1342 - Chương 1342: Hắn Ta Không Mất Mặt

Chương 1342: Hắn ta không mất mặt

Khương Vọng còn nhớ lần đầu tiên tới Phù đảo Đinh Mùi, tuy rằng hành trình khi đó rất vội vã, nhưng cũng vì cái nơi này mà cảm thấy khâm phục. Đó là một loại vui mừng khi ở trong cánh đồng hoang vu tĩnh mịch lại chợt thấy hoa viên xán lạn. Từ vùng đất hoang hỗn loạn đi đến phù đảo yên bình, có một loại cảm giác hạnh phúc như người xa quê trở về nhà.

Mà bây giờ...

Hai cây cột đá hoa biểu (1) cao to kia đã đổ nghiêng, thậm chí quảng trường Bạch Thạch đã từng có rất nhiều tu sĩ ngồi đấy cũng biến mất, chỉ còn lại một hố sâu đen nhánh, giống như là cái miệng lớn của một con quái thú đang đợi nuốt chửng cái gì đó. Không biết ở chỗ đó đã có bao nhiêu mạng người bị vùi lấp.

(1) Cột đá hoa biểu: cột trụ đá được trạm trổ hoa Ngày xưa đình đài lầu các núi cùng nước, nay chỉ còn, ngói vỡ tường đổ máu cùng khói.

Khương Vọng trầm mặc, Diêm Gia trầm mặc, toàn bộ đội ngũ tới giúp đỡ Phù đảo Đinh Mùi đều trầm mặc.

Cũng không cần chỉ huy, các tu sĩ Dương Cốc từ Phù Đồ Tịnh Thổ đến lần lượt tản ra, bắt đầu bận rộn. Lấp hố rồi lấp hố, sửa chữa rồi sửa chữa, cứu chữa người bị thương rồi cứu chữa người bị thương.

Đạo thuật trị liệu của Diêm Gia rất cao siêu, vậy nên hắn ta càng bận đến mức chân không dính đất, hoàn toàn không có thời gian rảnh nói chuyện với Khương Vọng.

Lúc đầu không biết Phù Ngạn Thanh bận đi đâu đó, bây giờ có lẽ đã xong chuyện rồi, lại từ trong cái bóng của Khương Vọng bước ra: "Đi, ta dẫn ngươi đi ngồi thuyền."

Lúc này Khương Vọng mới rời ngừng công việc "cứu tế" lại, đi theo Phù Ngạn Thanh đi về phía trước, rồi lại nhịn không được mà hồi: "Đảo chủ đâu?"

"Dưỡng thương" Phù Ngạn Thanh trả lời.

"Ta có tiện đi thăm hỏi một tí không?" Đối với Đinh Cảnh Sơn, trong lòng Khương Vọng có sự biết ơn.

"Thực ra cũng không cần" Phù Ngạn Thanh không quay đầu lại, chỉ nói: "Đảo chủ nói rồi, ngươi nhớ trả nợ là được."

*.. Mười lượng mê tinh, ta nhớ rồi."

"Không, còn có một chiếc Chước Nhật Phi Chu. Vì yểm hộ ngươi phá vòng vây, một chiếc Chước Nhật Phi Chu đã trực tiếp bị đánh tan" Giọng điệu của Phù Ngạn Thanh rất có cảm giác giải quyết việc chung.

Khương Vọng chỉ có thể sờ sở mũi, nói: "Nên làm"

"Khu." Không biết Phù Ngạn Thanh có ngượng ngùng chút nào không, chỉ thấy y ho "khụ" một tiếng rồi nói: "Ngươi cũng có trách nhiệm với thương thế của đảo chủ, đưa chút thuốc trị thương đến cũng không quá phận chứ?"

*., Không quá phận"

"Thực ra ta cũng bị thương..."

"Ta hiểu" Khương Vọng trầm giọng đưa một cái hộp trữ vật về phía trước: "Đây là chiến lợi phẩm từ việc ta chém giết Hải tộc, ngươi có muốn lựa chọn vài món xem có thích hợp hay không?"

Phù Ngạn Thanh cũng không khách khí, nhận lấy chiếc hộp trữ vật rồi vừa đi vừa lật, miệng thì nói: "Cầu qua sông là để cho ngươi chấp hành nhiệm vụ, nên không cần ngươi bồi thường"

"Có phải ta nên nói cảm ơn không?" Khương Vọng hỏi "Khụ, cũng không cần."

Hai ngươi một trước một sau đi một lúc, cuối cùng vẫn là Khương Vọng lên tiếng trước: "Ngươi nói cho ta nghe một chút về những chuyện liên quan tới Chử Mật đi"

Chử Mật xả thân làm cầu, đưa hắn qua sông, nhưng hắn thực sự không biết chút nào về cái người tên Chử Mật này.

Phù Ngạn Thanh cũng không dừng lại, tiếp tục lựa chọn đồ ở trong hộp trữ vật của Khương Vọng rồi bỏ vào hộp trữ đồ của mình, hỏi một câu có vẻ rất thản nhiên: "Hắn ta không mất mặt đúng không?"

"Những giây phút cuối đời của hắn ta có thể xem như vĩ đại. Là hắn ta liều mình làm cầu ánh sáng, ta mới có thể thành công tới Phù Đồ Tịnh Thổ. Mới có cơ hội giết ngược lại mấy người Ngư Tự Khánh, thành công hoàn thành rửa tội"

"Vậy thì tốt" Phù Ngạn Thanh chỉ nói như vậy.

Cuối cùng y lật xem cái hộp trữ vật này hết một lần, có vẻ như rất ghét bỏ: "Sao mấy thứ đồ bỏ đi mà ngươi cũng lấy vậy?"

Trả lại hộp trữ vật cho Khương Vọng, rồi Phù Ngạn Thanh mới tiếp tục nói: "Chử Mật đến Mê Giới cùng với sư phụ của hắn ta, cùng chịu hình phạt. Chẳng qua vận may của sư phụ hắn ta không tốt, đã chết trong tay Hải tộc từ vài năm trước. Từ đó về sau, Chử Mật vẫn luôn nói thực ra hắn ta vô tội. Sở dĩ hắn ta đến Mê Giới là bởi vì giúp sư phụ gánh một phần tội, hiện tại sư phụ hắn ra đã chết rồi, hắn ta không cần phải gánh tội thay nữa. Chử Mật cũng từng đi tìm ta, hy vọng chúng ta có thể giúp điều tra rõ ràng, để hắn ta có thể trở lại Tể quốc, nhưng đây là việc của Tề quốc các ngươi, làm sao ta có thể giúp một tay được? Hơn nữa, ngươi cũng biết hắn ta mà... Mấy năm qua hắn ta cứ luôn nói về chuyện này, luôn muốn tìm người giúp đỡ lật lại bản án. Chẳng qua không có ai tin tưởng hắn ta. Ta cũng không biết là thật hay giả"

Phù Ngạn Thanh đi về phía trước: "Chẳng qua ta biết rõ một chuyện, hắn ta và sư phụ của mình thật sự thân như phụ tử, cũng bởi vậy mà hắn ta hận Hải tộc đến nghiến răng nghiến lợi, chuyện này không giả được. Cho nên ta nói, ít nhất khi đối diện với Hải tộc, thì hắn ta vẫn rất đáng tin tưởng"

Phù Ngạn Thanh lựa nửa ngày, nhưng thật ra lại không lấy đi gì cả. Đều chỉ là một chút được phẩm trị thương, khôi phục tỉnh lực gì đó. Xem ra về mặt dược phẩm Phù đảo Đinh Mùi quả thật có chút thiếu thốn, đây cũng là một chuyện hiển nhiên sau khi đại chiến xảy ra.

Khương Vọng cất hộp trữ vật, đi theo sau Phù Ngạn Thanh, không nói gì thêm.

Chử Mật xả thân làm cầu, trước khi chết cũng không nói gì, cũng không ai biết lúc đó hắn ta đã nghĩ gì.

Hắn ta đã tan biến bên trong Giới Hà, không còn lại gì cả.

Chỉ có người bước qua thân xác hắn ta tiến về phía trước sẽ mãi mang theo một nỗi vướng bận, mãi mãi không thể nào thanh thản được.

Vụ án của Chử Mật, sau khi trở về Lâm Tri, Khương Vọng tất nhiên sẽ đến Đô Thành Tuần Kiểm Phủ để tra xét. Dù cho Chử Mật có không thèm để ý, hay không còn có thể để ý hay không...

Người còn sống, vốn dĩ vẫn nên hoàn thành một số chuyện.

Người chết cũng đã chết, người sống vẫn phải sống tiếp...

"Đến rồi"

Phù Ngạn Thanh dẫn đường đi đến một đài cao, trên đài cao có một chiếc Chước Nhật Phi Chu hình giọt nước, tỏa ánh hồng quang chói mắt.

Chỗ này vốn dĩ rất dễ bị nhìn thấy, nhưng bởi vì có trận pháp nên ngược lại được che giấu rất tốt, người khác rất khó phát hiện.

Phù Ngạn Thanh tiến lên trước một chút, quay lại nói với Khương Vọng: "Đợi chiếc khác đi"

Bên trong chiếc Chước Nhật Phi Chu này chật ních người bị thương, Khương Vọng có nóng lòng hơn nữa thì cũng không thể chiếm vị trí của bọn họ được.

Hồng quang hiện lên, chiếc Chước Nhật Phi Chu này nhanh chóng bay thẳng lên trời cao.

Bình Luận (0)
Comment