Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1343 - Chương 1343: Thắng Tay Ngăn Chặn

Chương 1343: Thắng tay ngăn chặn

"Mê Giới là một thế giới quy tắc vỡ nát, khắp nơi đều là kẽ hở quy tắc. Con đường ra khỏi đây chưa bao giờ bị chặn, nhưng nếu không có kim khu ngọc tủy thì chẳng thể nào dùng xác thịt tầm thưởng để xuyên qua. Chước Nhật Phi Chu của chúng ta chú trọng tốc độ, dùng tốc độ cao để xuyên qua kẽ hở quy tắc, giảm bớt áp lực mà con tàu phải chịu. Cức Chu của đảo Quyết Minh thì lại chú trọng về phòng ngự, có thể chống chịu trong thời gian đài hơn. Điếu Long Chu của Điếu Hải Lâu thì lại chú trọng cả hai, cả hai mặt đều ở mức trung bình."

Phù Ngạn Thanh không hề thiên vị giới thiệu.

Khương Vọng cũng đang lặng lẽ ước lượng giá cả của một chiếc Chước Nhật Phi Chu, thật là càng tính thì lại càng áp lực.

Ta tốt xấu gì cũng là một thiên kiêu, sao mà càng sống lại càng nghèo vậy chứ?

"bi thôi, đây là chiếc cuối cùng của hôm nay rồi."

Phù Ngạn Thanh dẫn Khương Vọng đến trước chiếc Chước Nhật Phi Chu vừa hạ xuống.

Lúc nhìn từ xa, quanh tàu Chước Nhật như được bao phủ bởi một luồng lửa đỏ. Nhưng khi đến gần thì có thể thấy, đây chẳng qua chỉ là ánh sáng mà thôi.

Trên tàu có ba mươi mấy tu sĩ, phần lớn đều đang ngủ mê man, người có thể mở mắt đánh giá Khương Vọng không có mấy.

Khương Vọng lặng lẽ đi qua bên cạnh họ. Giống như lời Đinh Cảnh Sơn đã nói, sở dĩ Phù đảo Đinh Mùi quyết ý nghênh chiến, là vì Nhân tộc, là đứng trên lập trường của toàn bộ Nhân tộc.

Nhưng Khương Vọng không thể nào quên, sở dĩ những người này bị thương, sở dĩ những người kia chết đi, là bởi vì bọn họ không chịu giao hắn ra.

Hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên đi Mê Giới.

Hơn nữa cũng nhất định sẽ quay lại.

Phù Ngạn Thanh thật sự rất bận rộn, đưa Khương Vọng lên tàu xong liền không tiếng động biến mất. Nếu như không phải vì "đòi nợ" thì y cũng sẽ không đích thân đến tiễn Khương Vọng.

Chen chúc cùng một đám người bị thương trên tàu, ánh sáng đỏ dịch chuyển bao trùm khoang tàu, con tàu đột ngột bay lên.

Chỗ ngồi của Khương Vọng, cách đầu tàu rất gần, cho nên có thể nhìn thấy nhiên liệu bên cạnh pháp trận ở đầu tàu, tốc độ tiêu hao nguyên thạch nhanh như thế nào.

Tu sĩ Dương Cốc điều khiển tàu cao tốc không nói lời gì, vô cùng có khí chất quân nhân.

Còn Chước Nhật Phi Chu thì dùng tốc độ kinh người, không ngừng bay lên "bầu trời" của Phù đảo.

Loại tốc độ này còn nhanh hơn so với lúc Khương Vọng sử dụng Bình Bộ Thanh Vân, gần như có thể sánh kịp với tốc độ của Ngư Tự Khánh.

Chước Nhật Phi Chu mặc dù rất quý giá, nhưng dù sao vẫn có thể sản xuất với số lượng lớn, còn Ngư Tự Khánh lại có được mấy người?

Đương nhiên, việc so sánh tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân với tốc độ cực hạn của Chước Nhật Phi Chu là không công bằng lắm.

Tốc độ của Bình Bộ Thanh Vân vốn đã rất nhanh, nhưng ưu thế lớn nhất của nó lại không phải là tốc độ, mà là việc nó đi nhanh cũng như đi chậm, đạp không mà như đạp trên đất bằng, vô cùng tự nhiên. Vô cùng thích hợp để dùng trong chiến đấu.

Chuyến đi này cuối cùng cũng đã kết thúc. Nhìn cảnh tượng đặc hữu của Mê Giới nhanh chóng lướt qua, Khương Vọng nghĩ thầm.

Két!

Suy nghĩ vẫn chưa kết thúc, Chước Nhật Phi Chu đã liền ken két dừng lại.

Khương Vọng cố gắng khống chế bản thân khỏi ngã sấp xuống, cũng thuận tay giữ lại người bị thương bên cạnh suýt ngã xuống, khó nén kinh ngạc nhìn ra ngoài.

Ổ phía trước Chước Nhật Phi Chu, xuất hiện một bóng người không cao không thấp.

Bóng người kia đưa ra một cánh tay, chỉ về phía tàu cao tốc.

Cánh tay này nhìn qua rất bình thường, không thô ráp mà cũng không nhẫn mịn, năm ngón tay khép lại, dựng thẳng lên.

Có một loại ý vị "cự tuyệt" rất kiên định.

Chước Nhật Phi Chu không tính là lớn lắm, nhưng so với một cánh tay thì vẫn đáng được nói là khổng lồ.

Nhưng nó lại bị một một bàn tay dựng thẳng chặn lại đột ngột trong khi đang chạy với một tốc độ khủng bố!

Áng sáng đỏ bao quanh tàu vậy mà cũng dần dần ảm đạm.

So với một quyền mạnh mẽ của Bạch Tượng Vương đánh tan Chước Nhật Phi Chu bên ngoài Phù đảo thì một bàn tay trước mắt này lại thong dong tự nhiên, không có chút khói lửa nào.

Đơn giản như phất phất tay, đuổi đi một con ruồi vậy.

Khương Vọng nhảy ra từ bên trong Phi Chu, nâng kiếm nghênh đón: "Ai đang cản đường?"

Hắn đương nhiên hiểu rằng, hắn không phải là đối thủ của cường giả đột ngột xuất hiện này, nhưng trong số những người đang bị thương đầy khoang tàu này, cũng chỉ có hắn có thể cử động mà thôi.

Cường giả ngăn cản Chước Nhật Phi Chu nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, khiến cho Khương Vọng có thể nhìn thấy con ngươi màu đỏ máu của ông ta. Mặt của ông ta hơi nhọn, hơn nữa còn không có lông mày.

Huyết Vương!

Trong lòng Khương Vọng hiện ra một đáp án kinh khủng.

Dù sao thì dáng về này, khuôn mặt này, rất giống với vị con trai Huyết Vương kia mà hắn đã giết, thật sự rất giống.

Lúc Khương Vọng nhìn rõ người đến, dáng vẻ của Khương Vọng tất nhiên cũng đã được người kia nhìn thấy. Vị cường giả này hơi hơi nhếch khóe miệng, lộ ra hàng răng trắng hếu: "Xem ra bổn vương không tới chậm nhỉ"

Đường đường là Huyết Vương, vậy mà lại đuổi giết đến khu vực Đinh Mùi! Hơn nữa dùng thân phận tôn quý như vậy, ra tay với một tu sĩ Nội Phủ thần thông nho nhỏ.

Trong lòng Khương Vọng lạnh lẽo, nhưng vẫn dùng gót chân, đá văng Chước Nhật Phi Chu phía sau ra xa, nói: "Sát nghiệp là do một mình ta tạo ra, thì một mình ta sẽ gánh chịu."

Huyết Vương nhìn hắn tán thưởng, giống như vô cùng thưởng thức sự dũng cảm của hắn, dùng giọng nói thậm chí có thể nói là ôn hòa nói: "Bổn vương không trực tiếp giết ngươi... Bởi vì giết ngươi vẫn chưa đủ"

Giọng ông ta cứ đều đều như vậy, nhưng nội dung lại vô cùng tàn nhẫn.

"Thời gian của chúng ta vẫn còn rất nhiều, sau này ta sẽ từ từ cho ngươi biết - thứ ngươi càng muốn bảo vệ, thì sẽ càng phải mất đi"

Vừa nói, ông ta liền đến trước mặt Khương Vọng, vươn ngón trỏ tay trái ra, nhẹ nhành vẽ một cái.

Keng!

Nhưng mà ngay sau đó, không phải là quá trình Chước Nhật Phi Chu vỡ vụn như dự đoán.

Mà là một ngón trỏ khác, cách một khoảng không chắn phía trước ngón trỏ của Huyết Vương.

Đó là một ngán tay cứng cáp, thô ráp, cứng như sắt thép. Đột ngột xuất hiện, lại giống như một câu đỉnh ghim lại ở đó.

Hai ngón tay rõ ràng không chạm nhau, nhưng lại phát ra tiếng đao kiếm va chạm...

Sau đó một trận xung kích cực lớn lan ra, cả chiếc Chước Nhật Phi Chu bị đẩy lui mấy chục trượng.

Khương Vọng nắm chặt trường kiếm, đạo nguyên căng tràn toàn thân, cũng lùi lại khoảng chừng mười bước!

Bình Luận (0)
Comment