Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1344 - Chương 1344: Nhất Giới Võ Phu

Chương 1344: Nhất giới võ phu

Dùng ngón tay cản ngón tay, người xuất hiện trước mặt Huyết Vương là một nam tử dáng người như núi.

Người đó không cường tráng lắm, nhưng cho dù cách một lớp võ phục thì cũng có thể cảm nhận được một loại sức mạnh kinh khủng đang lưu chuyển bên trong cơ thể.

Y ngẩng đầu lên, thẳng eo, dường như không có thứ gì có thể khiến cho y khuất phục, không có gì có thể khiến cho y phải nhượng bộ.

Y giống như núi, chỉ đứng ở nơi mà y nguyện ý đứng.

Mà y hiện tại, đang đứng vững vàng trước mặt Huyết Vương. Vẫn kiên định vững vàng, không thể lay động.

Cho dù đối thủ là một trong số những Chân Vương của Hải tộc, một cường giả có hung danh như Huyết Vương, là người khiến cho Bạch Tượng Vương hùng cứ một phương phải thấp thỏm giải thích.

Có thể chặn được Huyết Vương thì người này ít nhất cũng phải là một Chân Nhân đương thời.

Người đó là ai?

Khương Vọng có thể cảm nhận được trên người người này không phải là đạo nguyên mênh mông mà là khí huyết bàng bạc như núi, rộng lớn như biển cả.

Trong lòng Huyết Vương cũng có nghi vấn tương tự.

Ông ta thu hẹp con ngươi đỏ như máu, hỏi: "Ngươi là người phương nào? Dường như không giống với những cường giả tộc khác mà bổn vương đã từng gặp."

Người kia nói: "Nhất giới võ phu, Vương Ngao!"

Giọng nói giống như thiết quyền đánh thẳng, vừa đơn giản, vừa dứt khoát lại cứng rắn.

Người này hẳn là cường giả võ đạo!

Chẳng lẽ là cường giả Phù Đồ Tịnh Thổ đến giúp đố khu vực Đinh Mùi? Nhưng mà sao trước đây chưa hề nghe thấy Phù Đồ Tịnh Thổ có cường giả này vậy? Thậm chí toàn bộ Mệ Giới cũng chưa từng nghe thấy có mấy người tu hành võ đạo!

Khương Vọng vẫn đang cố gắng nhớ lại, một bóng người xinh xắn bỗng nhiên không biết từ đâu nhảy ra, nhảy đến trước mặt hắn.

"Khương Vọng! Quả thật là ngươi! Đã lâu không gặp nha!"

Người đến nhảy nhót đánh một cái lên ngực hắn, cười lớn không tim không phổi: "Ha ha ha ha"

Xuất hiện trước mặt hắn là một khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu.

Hai bím tóc cột thật cao sau đầu, sắp dài đến cẵng chân.

Áo khoác ngắn quần ống thụng, trên mỗi cổ tay trắng như tuyết đeo một chiếc vòng bạc, trên những chiếc vòng bạc này treo những chiếc chùy bạc nhỏ, nhẹ nhàng lay động theo động tác của nàng ta.

Nàng ta nhỏ nhắn xinh xắn như búp bê, nhưng từ trong ra ngoài đều bừng bừng sức sống. Giống như có sinh lực vô tận thời thời khắc khắc nghênh đón thế giới này.

Không phải là Tôn Tiểu Man thì còn ai nữa?

Đời người có những niềm vui không gì sánh được chính là hạn hán mà gặp mưa rào, xa quê gặp được bạn cũ.

Hơn nữa còn là ở một nơi cơ hồ cách biệt với thế giới bên ngoài như Mê Giới.

Khương Vọng quả thật là vừa mừng vừa sợ: "Tôn cô nương, sao ngươi lại ở đây?"

Lúc trước hắn trở về Trang quốc, nhưng vẫn chưa đến thành Tam Sơn, cũng không biết là Tôn Tiểu Man đã sớm rời khỏi Trang quốc, theo vị sư phụ kia đi lịch luyện.

"Ta và sư phụ của ta đến Mê Giới để lịch luyện đó, đã đổi rất nhiều khu vực, lịch luyện rất lâu rồi" Tôn Tiểu Man tùy tiện nói:

"Huynh đệ tốt, đã lâu không gặp, sao mà lại xa lạ với ta như vậy?

Chúng ta cứ gọi thẳng tên là được rồi!"

Nàng ta vẫn còn nhớ rõ Khương Vọng "trọng nghĩa khinh tài"

cùng với lúc trước vô cùng trượng nghĩa trong nhiệm vụ vây quét hung thú ở thành Tam Sơn, cho nên giọng nói vô cùng thân thiết.

"Tiểu Man" Khương Vọng rất tự nhiên đổi cách xưng hô: "Có thể gặp lại ngươi ở đây thật tốt!"

"Ha ha ha ha." Tôn Tiểu Man lại khí phách hào hùng cười, dùng ngón tay cái chỉ chỉ vị cường giả đang giằng co cùng Huyết Vương, nói: "Đó là sư phụ của ta, thiên hạ đệ nhất võ phu! Võ đạo Nhị Thập Lục trọng thiên!"

Nàng ta bay lên, đến gần tai Khương Vọng, nói nhỏ: "Thật ra chưa chắc đã là đệ nhất."

Võ đạo đệ Nhị Thập Lục trọng thiên!

Khương Vọng bị dọa cho nhảy dựng.

Đây là khái niệm kinh khủng cõỡ nào chứ?

Con đường Võ đạo, đến nay không ai có thể đi thông. Phong cảnh xa vời đó, cho tới nay chỉ là tin đồn.

Đây là một con đường tu hành hoàn toàn mới, dùng ba trọng thiên là một cảnh, từng bước lên trời.

Tam trọng thiên tương đương với Du Mạch, Lục trọng thiên tương đương với Chu Thiên...

Đạt đến Nhị Thập Tứ trọng thiên thì có thể so với Động Chân, tương đương với Chân Nhân đương thời.

Sư phụ Vương Ngao của Tôn Tiểu Man, đã đạt đến Võ đạo Nhị Thập Lục trọng thiên, chẳng phải là đã trở thành cường giả gần đạt đến Diễn Đạo rồi sao?

Chỉ cần thêm một trọng thiên nữa thì sẽ đạt đến tuyệt đỉnh.

Chẳng trách dám tự xưng là thiên hạ đệ nhất võ phu! Còn đường võ đạo, nói ông ta đang dẫn đầu cũng không hề quá đáng!

Khó trách người kia có thể đễ dàng ngăn chặn Huyết Vương như vậy.

Hai vị cường giả đương thời đang ở đó giằng co, Tôn Tiểu Man lại ở đây nói cười rạng rỡ, vô cùng cao hứng.

Huyết Vương mặt nhọn không có lông mày, di chuyển tầm mắt, liếc sang đây một cái, cười khẽ nói: "Tiểu cô nương này, cũng rất thú vị"

Bộp!

Vương Ngao bỗng nhiên xuất quyền, giống như đánh vào không khí: "Đừng có nhìn loạn, coi chừng mù mắt"

Một quyền này, giống như thật sự chẳng đánh trúng thứ gì.

Nhưng Khương Vọng lại không khỏi co rút con ngươi!

Ở huyện Văn Khê, Vương Trường Cát từng nói với hắn, ánh mắt cũng có trọng lượng. Mà lúc nãy, trong một quyền kia của Vương Ngao, hắn thật sự thấy được "bản chất" của ánh mắt.

Vương Ngao đánh bay ánh mắt của Huyết Vương, đánh cho nát vụn!

Đây là trận chiến mà Khương Vọng chưa bao giờ được chứng kiến.

Vương Trường Cát dựa vào thiên phú hơn người, có lẽ còn có bí thuật nào đó gia trì mới có thể nhận ra trọng lượng thật của ánh mắt. Mà Vương Ngao, là cường giả đã đạt đến Võ đạo đệ Nhị Thập Lục trọng thiên, đã trực tiếp đánh cho ánh mắt hư vô mờ mịt hiện ra thực chất, sau đó còn đánh nát nó.

Ông ta đánh nát không chỉ là ánh mắt, mà còn có ý chí và tín niệm ẩn chứa trong nó của Huyết Vương.

Biểu hiện ở kết quả, chính là Huyết Vương vốn có thể trong lúc nhìn Tôn Tiểu Man, động niệm khống chế máu huyết trong người Tôn Tiểu Man, khống chế sự sống chết của nàng ta. Nhưng trước khi chiêu thức hung danh của ông ta kịp phát huy tác dụng, Vương Ngao đã vung tay ra, đánh nát bước "nhìn Tôn Tiểu Man"

này của ông ta.

Loại giao chiến này, thậm chí đã vượt qua khả năng lý giải của Khương Vọng.

Nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự cường đại.

Không cần thêm bất cứ vật trang trí nào, chính là sự cường đại trần trụi.

Cũng khó trách Tôn Tiểu Man có thể tùy tiện chẳng thèm nhìn Huyết Vương một cái nào ở một nơi nguy cơ tứ phía như Mê Giới.

Có một sư phụ cường đại như vậy, nàng ta quả thật chẳng cần băn khoăn chuyện gì.

Mà biểu cảm của Huyết Vương, cũng trở nên khó coi.

Giọng nói hòa hoãn của ông ta bỗng lạnh lẽo: "Cho bổn vương xem một chút, ngươi muốn chọc mù bổn vương bằng cách nào!"

Cặp huyết mâu kia chợt kiên định.

Bình Luận (0)
Comment