Sao y lại không biết Khương Vọng đã hoàn thành rửa tội chứ?
Bích Châu bà bà đã chết từ lâu rồi! Tất nhiên là chết ở trong tay tên Khương Vọng kia, sao y lại không biết chứ?
Có thể nói, sự quan tâm của y đối với hành trình Mê Giới, Bích Châu bà bà và Khương Vọng cũng không kém so với mấy người Trọng Huyền Thắng.
Một Bích Châu bà bà làm hỏng chuyện lớn, chết không hết tội.
Nhưng cái chết của bà ta lại khiến cho toàn bộ phe phái Cô Hoài Tín mất hết mặt mũi! Đừng nói muốn tranh vị trí thứ ba, trông ngóng vị trí thứ hai ở Điếu Hải Lâu, dưới tình huống hiện tại, không cẩn thận chút là có thể còn phải cắt mấy miếng thịt heo ra! Xem như đệ tử thân truyền mà Cô Hoài Tín coi trọng nhất, y có thể chiếm được nhiều lợi ích lớn trong quá trình Cô Hoài Tín thăng tiến, nhưng một khi Cô Hoài Tín thất bại, thì y cũng bị thiệt hại hàng đầu!
Vốn là cơ hội tốt để bộc lộ tài năng bên trong đám thiên tài cùng thế hệ, vậy mà hiện tại đứng yên bất động hơn nữa còn muốn thụt lùi.
Bởi vậy bảo y làm sao có thể không hận Khương Vọng, không hận Trúc Bích Quỳnh ăn cây táo rào cây sung?
Trọng Huyền Thắng nhìn Quý Thiếu Khanh, từ từ nói: "Ngươi muốn xác nhận kết quả rửa tội, hoàn toàn là chuyện hiển nhiên.
Thái độ giải quyết việc chung nghiêm minh cùng với sự quan tâm đối với đệ tử trong nhà của Điếu Hải Lâu, thực sự khiến tại hạ khâm phục không thôi"
Quý Thiếu Khanh lại giả bộ như hoàn toàn không hiểu ý châm chọc trong lời nói kia, chỉ đáp lời: "Trọng Huyền huynh quá khen, Quý mỗ cũng chỉ là tận hết chức vụ. Mọi người hiểu cho nhau là được."
"Như vậy ngươi muốn xác nhận bằng cách nào? Nếu như muốn tự mình về trụ sở tông môn để tra cứu Hải Cương Bảng, vậy thì xin cứ tự nhiên" Trọng Huyền Thắng bày ra thế tay kiểu ngươi cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được: "Nếu như muốn nghiệm chứng với người nào đó, thì không ngại cứ nói ra. Mấy người bọn ta đều có một vài bằng hữu, có thể giúp ngươi nhanh chóng liên hệ với người kia."
Quý Thiếu Khanh dừng một chút, y vốn chỉ đang kéo dài thời gian, cố ý làm khó mấy người này. Chọc tức bọn họ đến mức gây chuyện thì càng tốt, ở đây là Hoài đảo, không có lý gì y lại còn sợ aI.
Chỉ không nghĩ tới cái tên mập mạp chết bầm này lại mặc kệ như vậy.
Tên này vừa tỏ ra mặc kệ, làm y mới ý thức tới chỗ khó xử.
Hiện tại nếu như y rời khỏi đài Thiên Nhai, những giáp sĩ áo đen kia chưa chắc có thể chịu nổi áp lực từ những người này. Mà y phải nói ra cái tên nào, thì người kia mới có thể kéo dài thời gian giúp y trong tình huống hoàn toàn không thương lượng trước đây?
"Mạng người quan trọng, kính xin Quý huynh nhanh quyết định"
Lý Long Xuyên lập tức nói: "Tận hết chức vụ, không phải là cố ý kéo dài thời gian chứ? Hay là nói, ngươi chính là muốn ngồi nhìn Trúc Bích Quỳnh chậm rãi chết đi? Dù cho nàng có muôn vàn điều không phải, thế nhưng cũng từng là đồng môn của người đấy!"
"Sao lại thế!" Đương nhiên Quý Thiếu Khanh không chịu thừa nhận cái tiếng xấu này, lập tức nói: "Lý huynh chớ nên hiểu lầm.
Haizz, việc này ầm ĩnhư vậy. Ta cũng hy vọng Tiểu Trúc được sống tốt..."
Quý Thiếu Khanh vừa giải thích, đôi mắt vừa liếc loạn lên, đột nhiên nói: "Từ sư đệ! Xin mời tới đây một lát!"
Lúc này vừa khéo có một tu sĩ bay qua ở trên không trung gần phía trước đài Thiên Nhai, nghe thấy tiếng gọi thì dừng lại, do dự một lúc rồi vẫn bay tới.
Chờ người nay bay đến gần, Quý Thiếu Khanh mới cười nói: "Từ sư đệ, là như thế này. Sư huynh ta canh giữ đài Thiên Nhai, tạm giam trọng phạm, không thế thoát thân được. Ngươi có thể giúp ta đi nhìn Hải Cương Bảng ở trong tông môn, xem xem cái tên Khương Vọng đã hoàn thành rửa tội hay không không?"
Đối với đệ tự tinh anh của Điếu Hải Lâu, thì phân bảng của Hải Cương Bảng cũng không có gì là lạ. Cái Hải Cương Bảng ở trong tông môn Điếu Hải Lâu mà Quý Thiếu Khánh nhắc đến, chính là một trong ba bản thể, đương nhiên càng tỉ mỉ xác thực thì càng đáng tin, nhưng mục đích chủ yếu vẫn là để người ta kéo dài thời gian.
Thực ra thì, Quý Thiếu Khanh lựa chọn như vậy là vì còn có một ý nghĩa khác.
Bởi vì người vừa đến họ Từ tên Nguyên, chính là nhi tử ruột thịt của Từ Hướng Vẫn - trưởng lão thứ ba của Điếu Hải Lâu!
Dựa vào quan hệ cạnh tranh giữa Cô Hoài Tín và Từ Hướng Văn, đặc biệt là lần này ở đài Thiên Nhai gần như đã không nể chút mặt mũi nào. Vậy nên quan hệ giữa y và Từ Nguyên cũng không khá hơn là bao.
Quý Thiếu Khanh chắc chắn rằng, dựa vào tính cách của Từ Nguyên thì có thể sẽ không tiện từ chối ở trước mặt người ngoài.
Nhưng xoay người đi, thì chưa chắc đã làm theo lời y.
Vậy thì thực tế vẫn sẽ kéo dài thời gian, mà mấy người Trọng Huyền Thắng cũng không trách được y, muốn trách thì trách thì hãy trách Từ Nguyên kia kìa. Đây chính là một mũi tên trúng hai đích.
Từ Nguyên liếc mắt nhìn mấy người Khương Vô Ưu một cái, gật gù rồi chuẩn bị rời đi.
"Từ huynh từ đất" Yến Phủ vẫn luôn im lặng lại bỗng nhiên lên tiếng: "Sao có thể phiền huynh vất vả đi đi lại lại được, ở chỗ ta có một phân bảng của Hải Cương Bảng, ta tặng cho huynh đài, tạm thời coi như kết giao bằng hữu. Có gì cần nghiệm chứng thì tự xem là được."
Phân bảng của Hải Cương Bảng là một phần được phục chế tách ra từ Hải Cương Bảng, cũng không quá hiếm. Nhưng không dễ để có tư cách lấy được nó.
Những phân bảng này cũng được chia làm mấy loại đẳng cấp khác nhau.
Như cái tấm mà Khương Vọng mang tới Mê Giới thì chỉ ghi chép chiến tích của bản thân, sau khi rời khỏi Mê Giới sẽ bị thu hỏi.
Còn tấm mà hiện tại Yến Phủ lấy ra để tặng cho Từ Nguyên, là cái có thể phản ánh tin tức của rất nhiều tu sĩ Mê Giới, là một loại thuộc cấp bậc rất khó có được. Nếu phải bàn luận đến giá trị, thì cũng coi như không rẻ.
Cái tên Yến Phủ này, từ trước tới giờ đều im lặng ít nói, nhẹ nhàng nội liễm. Thế nhưng thường thường vừa lên tiếng thì đã trực tiếp tấn công vào chỗ yếu, lại không ngăn được khí thế hào hoa xa xỉ.
Nếu không phải mua mua mua, thì chính là tặng tặng tặng.
Tất nhiên Quý Thiếu Khanh không thể vui nổi, nên vội vàng ngăn cản: "Hay là về tông môn tra cứu đi. Không nói đến việc các hạ có làm giả hay không, nhưng dù sao cũng khó phân thật giả.
Trước đó ta có nói rồi, cần phải cẩn thận..."
"Đây là đồ thật"
Từ Nguyên nhận lấy tấm Hải Cương Bảng kia, bỗng dưng cắt ngang lời Quý Thiếu Khanh, ánh mắt rất chân thành: "Tấm Hải Cương Bảng này là thật, ta vẫn có thể nhìn ra được"
Quý Thiếu Khanh nhếch miệng, cuối cùng không nói gì.