"Vậy phiền ngươi nhìn xem, Khương Vọng đã hoàn thành rửa tội chưa?" Trọng Huyền Thắng cười hỏi.
Hắn ta nghe vậy thì cũng mở Hải Cương Bảng ra rồi xem.
Vừa nhìn đã nhíu nhíu mày: "Hắn thật sự hoàn thành rửa tội trong thời gian ngắn như vậy!"
Lúc Khương Vọng tiến vào Mê Giới chính là ngày tổ chức đại điển Hải Tế, ngày mùng bốn tháng tư. Vào ngày thứ tám sau khi tiến vào Mê Giới thì bị vây giết. Lấy một địch chín, giết sáu đánh lui ba, sau đó về đảo nghỉ ngơi.
Vào ngày thứ chín thì binh Hải tộc bao vây phù đảo.
Nhận nhiệm vụ phá vây cùng ngày, cũng trong ngày này mượn sự áp chế của Phù Đồ Tịnh Thổ mà gần như giết sạch chiến sĩ Hải tộc vây công hắn, hoàn thành rửa tội.
Ngày hôm đó là ngày mười ba tháng tư.
Trong vòng mười ngày ngắn ngủi, giết hơn một trăm tên Hải tộc cấp thống soái, dù cho tất cả đều là thống soái cấp thấp thì đây cũng đã là một thành tựu phi thường!
Nếu tính bình quân thì tương đương mỗi ngày giết hơn mười tên tu sĩ cấp Ngoại Lâu!
Đây là khái niệm gì?
Cũng chỉ có nơi như Mê Giới, nơi là chiến trường mà toàn bộ Nhân tộc đông vực nghênh chiến toàn bộ Hải tộc thương hải, nơi mà cường giả nhiều như mây, thì mới không có vẻ quá kinh sợ.
Nhưng cái chết của một trăm Hải tộc cấp thống soái, trên thực tế gần như là khoét sạch lực lượng tỉnh nhuệ của nguyên một tòa hải sào.
Là thiệt hại mà ngay cả Bạch Tượng Vương cũng cảm thấy đau lòng.
Tại sao Phù Ngạn Thanh lại tán thành Khương Vọng như vậy? Bởi vì y biết trong một trăm tên Hải tộc cấp thống soái bao gồm cả Thủy Ưng Vanh, Ngư Vạn Cốc thậm chí còn có cả Ngư Tự Khánh, là những cường giả tuyệt đối trên mặt ý nghĩa.
Mặc dù không biết nội tình, nhưng với những chiến tích mà bây giờ Từ Nguyên nhìn thấy, thì điều này cũng tuyệt đối là chiến tích cấp bậc thiên kiêu.
Hắn ta không có lý do gì để giấu diếm giúp Quý Thiếu Khanh, trên thực tế nếu như có thể làm cho Quý Thiếu Khanh bị lúng túng thì hắn ta tuyệt đối sẽ không quan tâm.
Lúc này Trọng Huyền Thắng mới nhìn về phía Quý Thiếu Khanh:
"Ngươi nghe thấy rồi chứ? Từ Nguyên sư huynh cũng sẽ không nói dối giúp chúng ta đâu đúng không? Bây giờ có thể tránh sang một bên chưa?"
"Đương nhiên, Từ sư huynh đã nói như vậy thì chắc chắn là không có vấn đề gì rồi."
Quý Thiếu Khanh cười cười: "Vậy thì mời Khương Vọng đến nhận người đi, Quý mỗ tuyệt đối không ngăn cản"
Dù miệng y nói không ngăn cản, nhưng vẫn cắn chết không buông, nằng nặc chỉ có Khương Vọng mới có thể đến nhận người!
Ai cũng biết trước khi Khương Vọng xuất phát đi Mê Giới thì Trúc Bích Quỳnh đã rất yếu rồi. Nguy Tầm đã dùng tính mạng của Trúc Bích Quỳnh để bức ép Khương Vọng hoàn thành nhiệm vụ rửa tội trong thời gian ngắn nhất.
Mà đám người Trọng Huyền Thắng đã đến đây mấy lần, chính là vì bảo đảm sự an toàn của Trúc Bích Quỳnh trước khi Khương Vọng trở về. Không đến nỗi khiến hắn liều sống liều chết một hồi nhưng trở về lại là công dã tràng!
Quý Thiếu Khanh hoàn toàn hiểu tâm trạng của bọn họ, thậm chí chính là vì chán ghét bọn họ nên mới kiên trì không chịu để bọn họ cứu chữa cho Trúc Bích Quỳnh trước!
Từ Nguyên nhíu nhíu mày, hắn ta không hiểu ý nghĩa của việc Quý Thiếu Khanh nằng nặc muốn kéo dài thời gian, sớm một chút hay chậm một chút thì có thể thay đổi được kết quả gì sao?
Đơn giản là chán ghét Khương Vọng. Thế nhưng như vậy lại vô duyên vô cớ làm mất phong thái của Điếu Hải Lâu.
Từ Nguyên nhìn không vừa mắt, thế là lên tiếng: "Quý sư đệ, đài Thiên Nhai cần ngươi tự mình trông coi từ khi nào vậy? Có phải là mấy ngày nay quá rảnh rồi không?"
Khả năng thăng tiến của phe phái Cô Hoài Tín đã bị chặt đứt ở trên đài Thiên Nhai, rất nhiều mưu đồ đều thất bại, hiện tại cũng chẳng phải là quá rảnh hay sao.
Nhưng hắn ta không biết là, Quý Thiếu Khanh không cần ý nghĩa gì cả, y chỉ muốn chọc tức mấy người Trọng Huyền Thắng một trận, lấy việc này để hóa giải nỗi oán hận trong lòng.
Quý Thiếu Khanh nghe thấy Từ Nguyên nói vậy thì chỉ nói: "Ta biết mấy ngày nay Từ sư huynh rất bận, tất nhiên sẽ không thèm để ý đến mấy việc vặt. Có điều, dù sư trưởng không ra lệnh trông coi đài Thiên Nhai, nhưng Thiếu Khanh tự nguyện đến đây. Bởi vì việc giữ gìn thể thống và uy nghiêm của Điếu Hải Lâu là trách nhiệm không thể trốn tránh của mỗi một đệ tử Điếu Hải Lâu!"
"Đủ rồi!" Mày liễu của Khương Vô Ưu dựng thẳng lên, nổi giận nói: "Tội cũng đã rửa, nghiệm chứng cũng đã nghiệm chứng, vậy mà vẫn còn ở đây dây dưa không rõ, thật sự ở vào xuất thân Điếu Hải Lâu mà muốn làm gì thì làm sao? Cho rằng họa kích (1) của bản cung họa kích không sắc sao?"
(0) Họa kích: một loại vũ khí "Sao cung chủ lại nói như vậy! Thế nào là dây dưa không rõ? Ta nói rồi, Khương Vọng tới, thì có thể dẫn người đi bất cứ lúc nào.
Cái này có vấn đề gì sao?" Quý Thiếu Khanh không hề sợ hãi mà nhìn nàng: "Cung chủ điện hạ, ta nhắc nhở ngài một chút, đây là Hoài đảo!"
Thậm chí y còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn mấy người Trọng Huyền Thắng: "Nếu như các người muốn gây chuyện, mặc dù Thiếu Khanh bất tài, nhưng vẫn có can đảm tiếp mấy người!"
Y đã Ngũ Phủ viên mãn, hái được hai thần thông trong tay, dù là chỉ luận chiến lực thì y cũng không hề yếu so với những danh môn quý tộc trước mặt này. Chưa nói đến nơi đây còn là đài Thiên Nhai!
Quý Thiếu Khanh vừa nói xong, giáp sĩ áo đen ở các vị trí trên đài Thiên Nhai cũng đều chuyển tầm mắt sang chỗ này.
Bất kể là mấy người Khương Vô Ưu và Trọng Huyền Thắng có bối cảnh gì, nhưng một khi gây chuyện ở Hoài đảo, đối đầu với Điếu Hải Lâu thì cũng đều phải chịu thiệt thòi thôi. Nếu như ngay cả mấy tiểu bối bọn họ mà còn không áp chế nổi, thì Điếu Hải Lâu cũng đừng nói đến chuyện thống nhất quần đảo ven biển.
"Hiện tại, ta lấy danh nghĩa đảo Vô Đông - một thành viên của Trấn Hải Minh để nói chuyện"
Trọng Huyền Thắng nheo mắt lại nói: "Nếu Trấn Hải Minh muốn chân chính thống nhất quần đảo ven biển, thì cũng phải đi đầu trong việc thưởng phạt rõ ràng, nói đạo lý, giữ quy củ! Khương Vọng đã hoàn thành rửa tội, hiện tại Trúc Bích Quỳnh là người vô tội, ngươi dựa vào cái gì mà còn cầm tù nàng?"
Những người thân quen đều biết, mỗi khi tên mập mạp này nheo mắt lại, chứng tỏ sát cơ đã động.
Đáng tiếc Quý Thiếu Khanh không biết, hoặc coi như biết được, thì dựa vào Điếu Hải Lâu sau lưng, y cũng sẽ không để ý.
Nghe thấy như vậy y chỉ nói: "Nếu như ta nhớ không lầm, lâu chủ của chúng ta đã nói, sau khi Khương Vọng hoàn thành rửa tội là có thể dẫn nàng rời đi"
Quý Thiếu Khanh liếc mắt nhìn Trọng Huyền Thắng, Khương Vô Ưu, Lý Long Xuyên, Yến Phủ rồi nhấn mạnh nói: "Là Khương Vọng dẫn nàng rời đi, không phải là bất cứ ai trong số các người."