Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1351 - Chương 1351: Người Như Đèn, Mệnh Như Dầu (1)

Chương 1351: Người như đèn, mệnh như dầu (1)

Sau đó, thậm chí y còn nhìn về phía Từ Nguyên: "Từ sư huynh, người ta mới đưa cho huynh một tấm Hải Cương Bảng, mà huynh đã quên lâu chủ rồi sao? Không thì sư đệ cũng đưa cho huynh một cái, chỉ mong huynh chớ quên gốc! Sao nào?"

"Ngươi!"

Từ Nguyên tức giận đến mức mặt đỏ lên, nhưng cuối cùng cũng không có lời gì để phản bác.

Bời vì lời Quý Thiếu Khanh nói chính là sự thật.

Dù cho lúc đó Nguy Tầm chỉ thuận miệng nói vậy, nghĩ chắc cũng không nghiêm ngặt đến nỗi nhất định phải do Khương Vọng hoàn thành rửa tội rồi về đài Thiên Nhai mới có thể đón Trúc Bích Quỳnh đi.

Nhưng ngộ nhõ thì sao?

Ai dám đi kiểm chứng với Nguy Tầm chứ?

Quý Thiếu Khanh tôn sùng mỗi một chữ của lâu chủ như chân lý, ai có thể chọn cách phạm sai lầm chứ?

Mấy người Khương Vô Ưu, Trọng Huyền Thắng có thể sai.

Nhưng Từ Nguyên là đệ tử Điếu Hải Lâu, càng không thể!

Chước Nhật Phi Chu rời khỏi Mê Giới, bay ra khỏi "hải vực tử vong".

Ổ hòn đảo chuyên dùng để sửa chữa Phi Chu, Khương Vọng lấy lại số nguyên thạch mà mình đã "cho mượn", sau đó chia tay với tu sĩ Dương Cốc rồi thẳng tiến theo hướng Hoài đảo.

Nay đã là rạng sáng ngày mười bốn tháng tư.

Vốn quen với việc nhìn màn đêm u ám không ánh sáng ở Mê Giới, nên khi hắn phi hành ở trên biển xanh bên dưới bầu trời đầy ánh sao và trăng sáng, thì có cảm giác như "gạt mây ngắm trăng", sáng tỏ thông suốt!

Tuy rằng chuyến đi này cửu tử nhất sinh, nhưng dù sao cũng đi qua được "cửa tử" cầu được một chữ "sinh".

Mặc dù sau chuyến hành trình này hắn đã mắc nợ một đống, nhưng cuối cùng cũng hoàn thành rửa tội, có thể cứu cô nương ngốc kia. Không phụ người, không phụ mình.

Hơn nữa cả đời hắn cũng khó có thể quên những chuyện mình trải qua ở Mê Giới.

Những tu sĩ liều chết tác chiến kia, những người bỏ qua sự hiềm khích để đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, những Nhân tộc có thể bùng cháy tỉnh thần như thế nào khi đối diện với sự uy hiếp của ngoại tộc...

Mỗi một tu sĩ tu hành đến cảnh giới Ngoại Lâu đều thực sự nên đến Mê Giới một lần, để nhìn xem những người kia đang nỗ lực làm gì cho Nhân tộc.

Ấn ký mây xanh xuất hiện rồi lại tiêu tan, tạo nên những vết tích cực đẹp ở trên không trung.

Khương Vọng đã dùng thời gian mười ngày để hoàn thành rửa tội, rạng sáng ngày thứ mười trở lại quần đảo ven biển. Trong khoảng thời gian này hắn chưa từng thả lỏng một giây nào, không hề làm lỡ một giây nào.

Là sự giành giật từng giây, là cuộc chạy đua với thời gian.

Dù cho có làm thêm lần nữa, hắn cũng không chắc mình có thể làm được giống như vậy, bởi vì không thể làm tốt hơn được nữa.

Đài Thiên Nhai đã gần ngay trước mắt.

Hàng chữ được chạm khắc kia, cái mà được tương truyền rằng do tổ sư của Điếu Hải Lâu để lại kia cũng từ xa xa rồi dần hiện rõ.

Bởi vì pháp trận bên trên đài Thiên Nhai đã được khởi động nên hắn không thể trực tiếp đáp xuống.

Vì vậy Khương Vọng vòng qua một hướng khác, thì lập tức nhìn thấy cảnh tượng trên thêm đá...

Trọng Huyền Thắng, Thập Tứ, Khương Vô Ưu, Lý Long Xuyên, Yến Phủ, từng cái từng cái bóng người quen thuộc ở đó.

"Mọi người vây quanh hết ở đây làm gì?"

Khương Vọng đạp nát ấn ký mây xanh, tiêu sái đáp xuống, vừa kiềm chế sự nôn nóng trong lòng vừa thuận miệng hỏi: "Trúc đạo hữu thế nào rồi?"

Hắn biết những người bằng hữu này của mình chắc chắn sẽ chú ý đến tin tức về hắn, cho nên mới có thể chờ ở đây trước khi hắn trở về đài Thiên Nhai.

Tiễn đưa lúc đi, chào đón khi về, dẫu cách xa nơi chân trời, tấm lòng trung nghĩa vẫn có nhau.

Bằng hữu, không phải là như vậy sao?

Nhưng Trọng Huyền Thắng lại không nói lời nào.

Mắt phượng của Khương Vô Ưu hàm chứa tức giận. Cũng im lặng.

Sắc mặt của Lý Long Xuyên thì cực kỳ khó coi.

Chỉ có Yến Phủ bình thản nhìn hắn, che giấu cảm xúc lo lắng cực tốt.

Giống như có một chiếc bùa lớn vô hình đánh vào tim vậy.

Khương Vọng cảm thấy cực kỳ bất an, miễn cưỡng giật giật khóe miệng rồi cười nói: "Mọi người sao vậy?"

"Khương huynh thật sự là phong thái chiếu người! Hành trình Mê Giới nổi danh khắp vùng ven biển, đánh rất đẹp. Khiến tại hạ vô cùng kính nể!"

Một tu sĩ trẻ tuổi mặc cẩm phục màu đen viền vàng thi lễ với Khương Vọng ở trên đài Thiên Nhai: "Cuối cùng cũng đợi được ngươi hoàn thành nhiệm vụ trở về, mau đưa Trúc Bích Quỳnh cô nương đi thôi!"

Người này cười cực kỳ xán lạn.

Đứng ở bên cạnh y là một tu sĩ trẻ tuổi có vóc người cao to, biểu cảm trên mặt rất phức tạp. Nhưng xem xét khí tức thì thấy tu vi cũng không tầm thường.

Khương Vọng không biết hai người kia là ai, nhưng đoán rằng có lẽ bọn họ là nhân vật thiên tài thế hệ trẻ tuổi của Điếu Hải Lâu.

Hắn không nói gì.

Bầu không khí nặng nề ở trên thềm đá khiến cho hắn cảm thấy vô cùng bất an.

Khương Vọng bước nhanh qua các bậc thang, rồi bước lên đài Thiên Nhai.

Trúc Bích Quỳnh không bị trói, không bị khống chế, nàng lẻ loi nằm ở chính giữa đài Thiên Nhai.

Cuộn tròn.

Như đang ngủ.

Sau khi Khương Vọng đi tới Mê Giới để rửa tội, đúng là không có bất kỳ người nào thực tHì hình phạt gì với nàng, nhưng cũng không có bất kỳ ai quan tâm đến nàng.

Nàng ở trên đài Thiên Nhai này, dùng thân thể thoi thóp đã bị phế toàn bộ tu vi, cuộn mình nằm ròng rã chín ngày chín đêm...

Hiện tại đã là ngày thứ mười.

Bên trên đài Thiên Nhai rộng lớn như vậy, những tên giáp sĩ áo đen đứng canh tại các góc lại giống như ẩn vào cùng bóng đêm.

Mà thân thể yếu ớt nằm cuộn mình nằm ở chính giữa kia, trông có vẻ cô độc hệt như vâng trăng sáng tỏ trên bầu trời vậy.

Trăng sáng trên trời, chói lọi sáng tỏ. Ánh nền nhân gian, đung đưa vụt tắt.

"Như thế này là ý gì?" Khương Vọng hỏi.

Hắn nhìn Trúc Bích Quỳnh nằm cuộn tròn bất động trên mặt đất, rồi lại nhìn những người xung quanh, biểu cảm trên mặt như khóc mà không phải khóc, như cười mà không phải cười: "Này là ýgữ"

"Khương Vọng, huynh đừng vội, Hoa Anh cung chủ đặc biệt mời y tu của Đông Vương Cốc đến, chuyện chưa hẳn không thể cứu vấn. Để lão nhân gia xem đã"

Khương Vọng đã trở về, Quý Thiếu Khanh không còn lý do để ngăn cản. Cuối cùng mấy người Trọng Huyền Thắng cũng có thể lên đài Thiên Nhai.

Trọng Huyền Thắng đi tới bên người Khương Vọng, lên tiếng trấn an hắn.

Hắn ta vừa nói xong, thì có một lão nhân đội một chiếc mũ có rèm bước ra từ trong đám người đứng ở phía xa xa ngoài thềm đá. Lão nhân bước nhẹ tới bên cạnh người Trúc Bích Quỳnh, ngồi xổm xuống rồi duỗi ngón tay ra bắt mạch.

Mấy người Khương Vô Ưu, Trọng Huyền Thắng tập hợp nhiều nhân lực ở trước đài Thiên Nhai như vậy, thậm chí còn mới cả y tu xuất thân từ Đông Vương Cốc đến... Điều này có nghĩa là gì?

Khương Vọng tự bảo bản thân không được nghĩ tiếp.

Bình Luận (0)
Comment