Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1373 - Chương 1373: Phúc Quân (2)

Chương 1373: Phúc Quân (2)

Mọi người xôn xao.

Trận quyết đấu sinh tử ở chỗ này có rất nhiều tu sĩ cùng nhau chứng kiến, có thể nói trong số tất cả mọi người ắt phải có một người tỉnh ngộ chết ở trên đài Thiên Nhai. Vậy mà Quý Thiếu Khanh lại muốn chạy trốn!

Đây đúng thực là chuyện đáng chê cười.

"Trở về cho ta!"

Khương Vô Ưu lơ lửng ở trong không trung, trở tay cầm ra một thanh họa kích khổng lồ, từ trên cao đánh xuống!

Hú hú hú!

Rống rống rống!

Chỉ trong thoáng chốc gió mây đổi sắc, lại còn nghe thấy tiếng thần khóc quỷ khóc. Vô số hư ảnh thần linh ác quỷ quấn ở trên thanh họa kích khổng lồ kia, dùng uy thế hủy diệt trời đất ép về phía Quý Thiếu Khanh.

Khương Vô Ưu là một trong những người chứng thực trận quyết đấu sinh tử lần này, có quyền lực lẫn nghĩa vụ giữ gìn trật tự trận quyết đấu này.

Nói cách khác, vào lúc Quý Thiếu Khanh lựa chọn chạy trốn, nàng hoàn toàn có thể chém giết.

Dựa vào tu vi mà nói, Khương Vô Ưu cũng chỉ là cảnh giới Nội Phủ.

Nhưng con gái của hoàng đế Đại Tề có tư cách tranh giành cái long ở kia, chiến lực chân chính có thể bộc lộ ra đến cùng có bao nhiêu kinh khủng cơ chứ?

Một kích này có lẽ chính là câu trả lời!

Quý Thiếu Khanh hao hết át chủ bài, ánh mắt hoảng sợ trừng lớn, hầu như hoàn toàn không có lực ngăn cản.

Ngươi này tên là Khương Vô Ưu, kích này tên là... Phương Thiên Quỷ Thần.

Đường đường là Hoa Anh cung chủ, ở quần đảo ven biển còn phải kiểm nén thật lâu, cơn giận của con gái hoàng đế Đại Tê bấy giờ phải nói là ai nấy đều biết!

Keng!

Nhưng vào lúc này, một bàn tay xuất hiện ở phía sau, trổ tay ngăn ở trước kích Phương Thiên Quỷ Thần.

Chỉ thấy gió ngừng, mây tan, thần tiêu, quỷ ẩn... vạn dặm trời trong.

Nam nhân xuất hiện ở trước người Khương Vô Ưu có một đầu tóc dài đen trắng đan xen. Ông ta thậm chí còn không hề liếc mắt nhìn Khương Vô Ưu lấy một cái, chỉ trở mặt sau bàn tay, lập tức đón được kích Phương Thiên Quỷ Thần.

Người ở đây nhận ra ông ta cũng có, không nhận ra ông ta cũng có, tất cả đều im lặng.

Trưởng lão thứ tư của Điếu Hải Lâu, Cô Hoài Tín!

Cô Hoài Tín không có đi nhìn Khương Vô Ưu mà chỉ nhìn chằm chằm vào Quý Thiếu Khanh nói: "Nếu như ngươi dám trốn, ta sẽ tự tay giết ngươi."

Lời này nói rất nghiêm khắc, nói rất công chính, nói đến mức chí công vô tư, trực tiếp chặt đứt đường lui của Quý Thiếu Khanh.

Nhưng ngược lại trong mắt Quý Thiếu Khanh lại lộ vẻ vui mừng.

Cô Hoài Tín đã đi ra, y còn có thể chết được sao?

Sao Khương Vọng lại dám ở trước mặt một vị Chân Chân đương thời đánh giết đệ tử của ông ta kia chứ?

"Sao ta lại phải chạy trốn?" Y lập tức cao giọng nói: "Mới vừa rối vốn là kế sách dụ địch, đang muốn "hồi mã thương" (giết ngược trở lại. Vị hoàng nữ Đại Tề này sao lại ra tay với ta? Rốt cuộc lại làm cho kế sách của ta công cốc, chẳng lẽ ngươi muốn bất chấp tất cả, vứt bỏ công bằng của trận chiến này ư?"

() Hồi mã thương: quay đầu lại bất ngờ đâm thương vào kẻ địch.

Một phen đổi trắng thay đen này khiến cho người ta phải líu lưỡi.

Nhưng y lại nói được phẫn nộ như thế, cũng thật sự khiến cho một số người nghi ngờ. Đúng vậy, trước đó Quý Thiếu Khanh cũng có mấy lần đẩy đối thủ vào hiểm cảnh, cũng không phải là không có sức đánh một trận, vì sao y phải chạy trốn kia chứ?

Làm trò ở trước mặt nhiều người như vậy, ngoại trừ không cần mặt mũi ra, nếu không thì sao y lại chạy trốn?

Ngược lại Khương Vô Ưu đúng là chuyện bé xé ra to, mượn cơ hội hiềm nghi chen tay vào. Dù sao dưới cái nhìn của đông đảo tu sĩ ở quần đảo ven biển thì người Tề vốn là ngang ngược!

Đối mặt với một vị Chân Nhân đương thời ngăn cản, cho dù Khương Vô Ưu có mạnh hơn thì cũng không thể sử dụng lực lượng được. Cho dù địa vị của nàng có cao tới đâu đi nữa, suy cho cùng nơi này cũng không phải là biên giới nước Tề.

Về việc bị Quý Thiếu Khanh cắn ngược một ngụm, nàng hận đến mức muốn tự mình hạ tràng, một lúc quyết định sinh tử.

Thế nhưng bàn tay ngăn ở phía trước lại giống như núi, như thành.

Ngay lúc này, Khương Vọng lên tiếng:

"Ngươi dám đưa lưng về phía ta à!"

Kiếm phóng như lưu quang, đâm thẳng đến.

Cách đáp trả của hắn vô cùng đơn giản, cơ bản không cần phải lãng phí võ mồm với Quý Thiếu Khanh - Không phải ngươi nói ngươi không muốn chạy trốn đó sao? Như vậy hay lắm, quyết đấu vẫn còn đang tiếp tục, ta vẫn muốn giết ngươi.

Cho dù là có Cô Hoài Tín ở đây!

Quý Thiếu Khanh vội vàng quay người.

Vù!

Một cơn Bất Chu Phong thổi tới, trực tiếp thổi nát thủy quang hộ thể của y.

Quý Thiếu Khanh hạ người lui xuống, nhưng gặp phải mảnh vỡ ào ào bắn tới, lại bị một kiếm cắt đứt búi tóc! Vừa rồi nếu như chậm hơn một chút, thứ bị cắt đứt chính là đầu của y!

Y đã hoàn toàn tiếp thu được thái độ của Khương Vọng, hiểu rõ quyết tâm muốn giết của đối phương, thật sự muốn làm ở ngay trước mặt sư phụ của y, mạnh mẽ giết chết y!

Sợ hãi lại một lần nữa ập vào tỉnh thần.

Vào giờ phút này, vị thiên kiêu của Điếu Hải Lâu tóc tai bù xù, chật vật đến mức không chịu nổi, trong lúc vội vàng né tránh còn hoảng loạn liếc mắt nhìn sư phụ y một cái.

Sao còn chưa kêu dừng?

Song ở trong ánh mắt bình tĩnh kia, y đã thấy được quyết định.

Y biết, sư phụ nhà mình thật sự sẽ không nhúng tay vào.

Sau đó có lẽ ông ta sẽ vì y mà báo thù... nhưng mà ông đây cũng đã chết rồi, báo thù thì có nghĩa lý gì chứt AI?

Y nổi giận gào lên một tiếng, giờ phút này tròng mắt y đỏ au, lại còn trở mình nhào về phía Khương Vọng: "Đến đây!"

Phập!

Tiếng trưởng kiếm xuyên qua thân thể.

Khương Vọng thật sự "đến" !

Hắn đá một cước vào trên người Quý Thiếu Khanh, đạp bay Quý Thiếu Khanh dường như đã phát điên, tránh cho y có khả năng phản kích trước khi chết.

Kiếm rút ra khỏi thân thể, kéo theo một vệt máu tươi vung vầy.

"Quý Thiếu Khanh!" Cố Hoài Tín cất tiếng nói: "Cái chết của ngươi nhẹ tựa lông hồng, nhưng vinh dự của Điếu Hải Lâu nặng ll)

tựa núi cao, ngươi cần phải hiểu Ông ta rất "công bằng" trong tiếng nói không hề có động tay động tay, không hề có bất kỳ thủ đoạn thần thông gì để khôi phục lại trạng thái cho Quý Thiếu Khanh.

Nhưng...

Aml Trên không trung đài Thiên Nhai đột nhiên xuất hiện một vật đen kịt.

Cái cách mà nó xuất hiện vô cùng kỳ lạ.

Nhìn sơ giống như là một quyền của ai đó phá vỡ không gian, xuyên thủng quy tắc, vì thế nó mới xuất hiện ở đây.

Không hề hòa hợp như thế, rồi lại cứng rắn như thế.

Đó là một... đốt ngón tay bằng đồng.

Dường như là hắc thiết tạo thành, nhìn thoáng qua cũng không dễ thấy, nhưng chỉ cần nhìn chăm chú một hồi là có thể cảm nhận được sát khí gào thét ở giữa. Đó là sự kinh khủng "ngàn quân đều chết, vạn mã im hơi".

Người biết sẽ biết kỳ danh của nó là Phúc Quân.

Người không biết thì không có tư cách nhìn nó.

Cô Hoài Tín ngậm chặt miệng.

Ông ta biết, đây là cảnh cáo sau cùng.

Bình Luận (0)
Comment