Hắn muốn ép Quý Thiếu Khanh chết, là nghiền xương thành tro, tuyệt đối không có khả năng chết rồi sống lại, cũng không phải ở trước mặt đi ngang qua sân khấu một cái, chết đi sống lại.
Thế này thì không cách nào tiêu hận được!
Cô Hoài Tín có hao phí bao nhiêu tài nguyên, dùng bao nhiêu tâm huyết cũng không thể đền mạng được.
Chỉ có mạng của Quý Thiếu Khanh mới có thể đền mạng cho Trúc Bích Quỳnh.
Cho dù là Chân Nhân đương thời tới thì đã sao?
Tất cả mọi người chắc chắn đều phải tuân thủ theo quy củ chiến đấu, như vậy ở trước khi sinh tử còn chưa định đoạt, ai cũng không thể nhúng tay vào.
Hắn sẽ không để cho Quý Thiếu Khanh chết một cách thoải mái, hắn muốn phế bỏ tu vi của Quý Thiếu Khanh, sau đó dùng trạng thái của một tên phế nhân, chậm rãi hao hết sinh mệnh, cạn hết cả chút "dầu thắp" cuối cùng.
Đau đớn mà Trúc Bích Quỳnh đã chịu... hắn muốn Quý Thiếu Khanh cũng phải cảm nhận.
Một phen phát biểu này của Khương Vọng khiến cho người xem lặng ngắt như tờ.
Mọi người giật mình sợ hãi, cũng không phải vì hắn có can đảm đối nghịch với Chân Nhân, mà là hận ý sâu sắc của hắn đối với Quý Thiếu Khanh!
Cô Hoài Tín liếc mắt nhìn chằm chằm vào Khương Vọng, cũng không lên tiếng.
Ý chí của Khương Mộng Hùng treo lơ lửng trên trời cao, tuyệt đối không phải để bày trí. Cho dù ông ta là Chân Nhân thì cũng không có thể nào ở lớn hiếp nhỏ mà ra tay với Khương Vọng. Đã như vậy, một vị Chân Nhân đương thời đi đấu võ mồm với một tu sĩ Nội Phủ nho nhỏ, có ý nghĩa gì không?
Chỉ có không duyên không cớ làm mất thân phận mà thôi, đã vậy còn không bằng im lặng.
Sự im lặng này có lẽ là khinh thường, cũng có lẽ là không tin.
Trong đám người có một vị đệ tử của Điếu Hải Lâu oán giận nói:
"Giết người chẳng qua chỉ là đầu rơi xuống đất! Ngươi thắng thì thắng thôi, giết thì liền giết đi, sao lại độc ác như thế?"
"Giết người chẳng qua chỉ là đầu rơi xuống đất, lời này nói hay lắm! Nói rất có lý!" Khương Vọng bất chợt quay đầu lại, nhìn về phía người nọ: "Mấy ngày trước Quý Thiếu Khanh chặn ở đài Thiên Nhai, không cho phép bất kỳ kẻ nào tới gần cứu giúp, thế cho nên lúc đó Trúc Bích Quỳnh đang sống sờ sờ phải kiệt quệ mà chết, sao ngươi không đi nói với hắn?"
"Ta..." Mặt mày người nọ đỏ lên: "Lúc ấy ta không biết!"
"Ngươi không biết à?" Khương Vọng cất cao giọng, tức giận nói:
"Toàn bộ Điếu Hải Lâu trên dưới nhiều người như vậy, chẳng lẽ tất cả đều không biết sao?"
Không ai có thể trả lời lại.
"Hay là nói... không quan tâm đến?"
Giọng nói Khương Vọng vừa rơi xuống, có một loại đau thương phủ xuống: "Là cảm thấy một đệ tử bỏ đi, có thế nào cũng không sao cả. Còn một vị thiên kiêu, có tùy hứng một chút cũng không có gì đáng trách đúng không?"
"Người đời chính là như thế! Chuyện không liên quan đến mình, đương nhiên không đau không ngứa."
Hắn quay trở lại, nhìn về phía Quý Thiếu Khanh, nói với đám người đang vây xem: "Các ngươi nhìn kẻ này đi, hắn có thể trơ mắt ra nhìn người khác gặp nạn chịu khổ, bị giày vò đến chết, bản thân thì lại ung dung tự nhiên, lúc đó hắn còn cười chào hỏi ta nữa kìa. Thế nhưng..."
Hắn nện một quyền xuống, trực tiếp nên nát đầu gối của Quý Thiếu Khanh!
Xương cốt máu thịt cùng nhau nát bấy tại chỗ.
Nên đến cả người Quý Thiếu Khanh co lại như cánh cung, bởi vì đau nhức khó nhịn mà hai gò má run rẩy, hét thảm thành tiếng.
Lúc này Khương Vọng vừa thi triển đạo thuận chữa trị vừa bình tĩnh nói: "Đau ở trên người hắn hắn mới biết"
"Chư vị" Hắn dùng giọng điệu hết sức nghiêm túc nói: "Cho dù là tu sĩ của tông phái nào, ta đều hy vọng chư vị nhớ kỹ hôm nay.
Cho dù sau này các vị muốn làm chuyện gì, trước khi quyết định xin hãy suy nghĩ trước một chút. Nếu như có người đối xử với ngươi như vậy, ngươi có thể nhịn được không?"
Hắn giống như một học giả cao tuổi, như một trí thức biện giải tận tình khuyên bảo, chân thành nói: "Thứ mà mình không muốn thì đừng có làm cho người khác. Nếu như mỗi người đều có thể nhớ kỹ câu nói này thì thế giới này có lẽ sẽ tốt hơn một chút."
Giờ khắc này không biết hắn đang nghĩ tới điều gì, khuôn mặt vẫn cứ bình tĩnh, nhưng trong mắt rõ ràng đã bắt đầu ngấn lệ.
Chỉ là... ai sẽ quan tâm tới đây?
Có người cảm thấy hắn uy phong, có người cảm thấy hắn đáng hận, có người cảm thấy hắn không biết sống chết.
Hắn lại còn nghiêm túc giảng dạy đạo lý, nhưng có người lại chỉ cảm thấy hắn đang diễu võ giương oai.
"Khương Vọng! Khương Vọng!" Quý Thiếu Khanh từ trong đau đớn kịch liệt hơi trì hoãn, tứ chỉ đã sớm bị hạn chế, không thể nhúc nhích, chỉ có thể điên cuồng nguyền rủa: "Ngươi đáng chết!
Ngươi đáng chết! Ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Được." Khương Vọng hờ hững nói: "Hy vọng ngươi có cơ hội này."
Hắn nói xong cũng chỉ vẽ một đường, một khúc lưỡi bay lên cao!
Tiếng chửi rủa dừng lại im bặt.
"Nhưng bây giờ ngươi rất ồn ào." Khương Vọng nói.
Rất nhiều tu sĩ của Điếu Hải Lâu đều mang vẻ mặt khó coi, không thể chịu được Khương Vọng ngang nhiên tra tấn thiên kiêu tông môn như vậy.
Lúc này lập tức có một gã tu sĩ trẻ tuổi đứng dậy: "Họ Khương kia! Ta muốn quyết đấu sinh tử với ngươi! Ngươi có dám tiếp nhận khiêu chiến của ta hay không?"
Khương Vọng ngẩng đầu liếc mắt nhìn gã kia một chút, nhẹ nhàng bâng quơ đáp: "Có thể."
Tâm mắt của hắn chậm rãi dịch chuyển một vòng: "Kẻ giết người, sớm muộn gì cũng bị người giết. Hôm nay lúc ta đi lên đài Thiên Nhai đã có giác ngộ như vậy, chỉ cần ở cùng một cấp độ tu vi với ta, cho dù là bất kỳ kẻ nào khiêu chiến sinh tử, ta đều tiếp hết, chờ Quý Thiếu Khanh vừa chết là có thể bắt đầu."
Một viên đá dấy lên ngàn gợn sóng.
Hắn nguyện ý nghênh đón khiêu chiến của toàn bộ tu sĩ Điếu Hải Lâu... kiêu ngạo như thế!
Ổ trong nét mặt kinh sợ và tiếng ồn ào xôn xao.
Khương Vọng nhìn về phía gã tu sĩ trẻ tuổi đang căm phẫn lên tiếng kia, nói bổ sung: "Nhưng mà, ta đề nghị ngươi nên đi thương lượng với trưởng bối một chút. Bởi vì ngươi thật sự không đủ sức đánh"
Bình tĩnh, ung dung, tự tin!
Trước mắt bao người, tu sĩ thanh niên kia không chịu được, bèn cất bước tiến lên đài: "Được! Ta cùng ngươi..."
Nhưng lập tức bị người ta che miệng.
Sư phụ cứng rắn giữ y lại, kéo ra khỏi nơi này thật nhanh.
Quý Thiếu Khanh nắm giữ thần thông Thiên Môn còn bại, tu sĩ thanh niên này trong nội bộ tông môn cũng không tính là xuất sắc gì, lấy cái gì mà đánh? Dựa vào một bầu nhiệt huyết sao? Có thể chịu nổi mấy đòn?
Y có thể máu nóng xông lên đầu, nhưng sư phụ y thì không thể trơ mắt nhìn y đi chịu chết được.