Các tu sĩ trẻ tuổi của Điếu Hải Lâu không lên tiếng, đương nhiên các tu sĩ tông phái khác và các tán tu không môn không phái đương nhiên càng chỉ có thể im miệng không nói gì. Lúc này đứng ra rêu rao không khác gì đi tìm chết. Dù là Điếu Hải Lâu hay Tề quốc mà Khương Vọng đại diện, bọn họ cũng đều không chịu nổi rủi ro này.
Trần Trị Đào không thể im lặng tiếp nữa.
Trước mặt bao nhiêu người như vậy, Khương Vọng gần như ngược sát Quý Thiếu Khanh, sau đó một lời trăm ý ngăn hàng trăm ngàn người, khiến cho toàn trường đều lặng thỉnh.... Thế này quá ảnh hưởng đến uy nghiêm của Điếu Hải Lâu rồi.
Nhưng biết làm sao chứ?
Quy tắc quyết đấu sinh tử còn đó, là nguyên tắc của quân thần Đại Tề.
Y có tu vi Thần Lâm cảnh, thực sự không thể ra tay được.
Trần Trị Đào liếc nhìn Khương Vọng một cái thật sâu rồi nói:
"Khí phách thiếu niên của Khương đạo hữu thực sự khiến ta nhớ lại năm xưa. Nếu ta sinh muộn mười lăm năm, chắc chắn sẽ giữ Khương đạo hữu lại nơi này."
Chúng tu sĩ Điếu Hải Lâu đều run lên.
Đúng vậy, bọn họ còn có đại sư huynh nữa! Khương Vọng kia có cuồng đi nữa, không phải cũng chỉ có thể đấu lại tu sĩ Nội Phủ cảnh sao?
Thiên kiêu tuyệt đỉnh thật sự có ai dừng lại ở Nội Phủ cảnh đâu?
Nếu Trần sư huynh sinh muộn mười lăm năm, cũng ở cảnh giới Nội Phủ, tất có thể đánh được! Cái gì mà thiên kiêu Tề quốc chứ, có thể là đối thủ của Trần sư huynh sao?
Lúc này bất quá chỉ là không may, thiên kiêu mạnh nhất thế hệ trẻ của Điếu Hải Lâu không còn ở Nội Phủ mà thôi!
Tu sĩ Nội Phủ mạnh hay yếu không thể nói rõ tông môn mạnh hay yếu, thậm chí cũng không thể cho thấy được nội tình của tông môn, bởi vì tạo hóa mỗi người mỗi khác, Nội Phủ thần thông cảnh còn phụ thuộc rất nhiều vào cơ duyên.
Đây chính là ảnh hưởng mà Trần Trị Đào muốn thấy khi nói câu kia.
Tuy Quý Thiếu Khanh đã bại, tuy Điếu Hải Lâu không có đệ tử Nội Phủ cảnh có thể đễ dàng thắng Khương Vọng, nhưng điều này cũng không nói lên được nhiều.
Cô Hoài Tín kín đáo nhìn Trần Trị Đào một cái, trong lòng thầm than, đúng là người đứng đầu thế hệ trẻ tông môn, lòng dạ cách cục đều mạnh hơn Quý Thiếu Khanh. Có mấy lời Cô Hoài Tín ngại thân phận nên không tiện nói, Trần Trị Đào thì khác, mà quả thực y làm cũng rất khá.
Trần Trị Đào đã tỏ thái độ, Khương Vọng cũng không tiếp tục kiêu ngạo nữa mà rất nể mặt đáp: "Nếu Trần sư huynh sinh muộn mười lăm năm, chắc cũng sẽ không có thằng nhãi nào thành danh, cũng sẽ không xảy ra chuyện này.
Dù sao hôm nay hắn cũng nhất định phải giết Quý Thiếu Khanh, ngoài ra thì chuyện gì cũng không quan trọng, nói vài lời hay ho cũng không sao, mà quả thực đúng là Trần Trị Đào có được thực lực này, lấy lòng vài câu cũng không mất mặt.
Đương nhiên, nhất định phải tiện mồm dẫm một cước lên mặt Quý Thiếu Khanh.
Trần Trị Đào không thừa cơ nói mấy lời kiêu ngạo nữa, dù sao thì lấy Thần Lâm ép Nội Phủ cũng không phải chuyện quang vinh gì.
Mà khi còn ở Nội Phủ cảnh, y thực sự có thể vượt qua Khương Vọng sao? Thực ra đây cũng là một vấn đề.
Rời ánh mắt khỏi Khương Vọng, đại sư huynh Điếu Hải Lâu lơ lửng giữa không trung, thở dài một hơi.
Sau đó, nói với chúng tu sĩ vây quanh đài Thiên Nhai chật như nêm cối: "Giải tán đi thôi, chư vị."
"Quý Thiếu Khanh là tu sĩ Điếu Hải Lâu ta, chuyện y làm, y sẽ chịu! Y đã nhận lời quyết đấu sinh tử, y sẽ phải chịu đến giờ phút cuối cùng!"
"Đúng hay sai ta không muốn nói thêm, cũng coi như đây là phần kết cho trận chiến sinh tử này."
"Nhưng mà, các sư huynh đệ!"
Y cao giọng: "Ta không muốn lại nhìn thấy cảnh có người đến tận nhà khiêu chiến mà chúng ta không ai có thể tiếp. Không muốn lại có người đứng đó mà chúng ta không ai có thể thắng. Chúng ta là Điếu Hải Lâu! Hà cớ gì lại như vậy?"
Lúc này, nước mắt y chảy ròng ròng.
Y cúi đầu khom lưng bái cái tu sĩ trẻ tuổi của Điếu Hải Lâu thật sâu, khẩn thiết nói: "Các sư huynh đệ, xin hãy nỗ lực nhiều hơn!"
Một số tu sĩ trẻ tuổi ở đây sắp khóc luôn. Bọn họ bất tài cỡ nào mới khiến Trần sư huynh phải khom người như vậy chứt Nhất thời, các tu sĩ Điếu Hải Lâu ở đây đều xoay người hoàn lễ.
Sau đó, một người tiếp một người, không ai quay đầu lại, mang theo lệ nóng rời đài Thiên Nhai.
Lúc này, trong lòng họ ngùn ngụt đấu chí. Lúc này, trong lòng họ tràn đây xấu hổ.
Có rất nhiều người cùng khắc ghi một cái tên trong lòng, âm thầm thể rằng sau này phải cần cù khổ luyện, một ngày kia chắc chắn phải tới Tề quốc tìm lại mặt mũi hôm nay tông môn đã mất!
Khương Vọng nhìn các tu sĩ trẻ tuổi của Điếu Hải Lâu cúi đầu im lặng rời đi không nói gì, lòng dạ trống rỗng.
Một cái cúi đầu của Trần Trị Đào một lần nữa kích thích tâm trí bọn họ dâng trào.
Đây quả thực là một thời đại thiên kiêu xuất hiện lớp lớp.
Khương Vọng không quan tâm Trần Trị Đào khống chế thế cục kiểu gì.
Thấy Trần Trị Đào không có về muốn nói thêm với mình nữa, hắn bèn ngồi xuống bên cạnh Quý Thiếu Khanh.
Lần này, là đường hoàng ngồi xuống, bắt đầu tự điều hòa thân thể.
Xem ra, hắn thật sự muốn "nấu" chết Quý Thiếu Khanh, và cũng chuẩn bị nghênh đón bất kỳ lời khiêu chiến của các tu sĩ cùng giai nào.
Tất cả tu sĩ trẻ tuổi của Điếu Hải Lâu đều giải tán, bọn họ đều biết hổ thẹn, lúc này đang đi "Phấn đấu"
Còn ở lại quanh đây là các tu sĩ tạp môn tạp phái và của đảo Quyết Minh, Dương Cốc.
Mặc dù hiện giờ trấn Hải Minh đã được thành lập, gần như bao gồm tất cả các tông môn gần quần đảo ven biển, nhưng các thế lực đã phân chia thì không biến hóa bao nhiêu. Đảo Quyết Minh, Dương Cốc vẫn cường đại như vậy, Điếu Hải Lâu thu nạp bành trướng phần lớn là tông môn trung lập.
Tu sĩ Điếu Hải Lâu không muốn nhìn thiên kiêu nhà mình chậm rãi chết di, tu sĩ đảo Quyết Minh và Dương Cốc thì phải nhìn cho thật rõ.
Nhất là các tu sĩ đảo Quyết Minh, quả thực là cùng có vinh yên.
Thấy Khương Vọng trấn áp được một tràng huyền náo, các tu sĩ chèn cứng khắp nơi đều tắt tiếng, nhìn các tu sĩ trẻ tuổi của Điếu Hải Lâu vẫn luôn kiêu hoành vì trấn Hải Minh được thành lập, bị một mình Khương Vọng ép cho không còn tâm trí nào nữa, phải dựa vào Trần Trị Đào gạt nước mắt đứng ra vãn hồi.
Khương Vô Ưu tay cầm Phương Thiên Quỷ Thần Kích chỉ muốn cưởi lớn.
Thiên kiêu là thế nào?
Thiên kiêu Đại Tề là thế nào?
Thiên kiêu Đại Tề, chính là thiên kiêu của nước Đại Tề, tại bất kỳ đâu trong thiên hạ cũng là thiên kiêu đứng đầu!
Nhìn Khương Vọng đã tiến vào trạng thái tu hành.
Nàng thật hài lòng;