Hạng mục đầu tư lớn tên Khương Vọng này một đường không ngừng phong ba, nàng luôn cảm thấy lúc nào cũng có thể mất cả chì lẫn chài.
Bên cạnh nàng có rất nhiều người không hiểu, nên không hỗ trợ.
Ngay cả Mạc tiên sinh, mặc dù cũng ủng hộ nàng nhưng với lý do là "đã bỏ ra nhiều thế thôi, thêm chút này không đáng kể"
Bỏ ra âm tử cấp bậc Thứ vụ sử trong Điếu Hải Lâu, mời được Kỳ Tiếu lên tiếng, thậm chí còn mạo hiểm cực lớn đưa Chỉ Dư ra, đó còn là chưa tính tới việc nhiều lần ra mặt ủng hộ.
Khi ấy không ai cảm thấy.
Khương Vọng đáng để đầu tư khoản tiền lớn như vậy.
Nhưng bây giờ thì sao?
Có lẽ người bên ngoài không biết, nhưng nàng biết, khẳng định Khương Vọng đã gặt hái được ba thần thông.
Bất Chu Phong là thần thông không cần phải ẩn giấu, mà loại thần thông sát phạt trực tiếp này cũng không thể giấu được. Mà lúc trước Khương Vọng đã nói với nàng, khi một thân mở được Nhị phủ đã có được hai viên hạt giống thần thông.
Cho nên, ngoại trừ Tam Muội Chân Hỏa và Bất Chu Phong, chắc hẳn hắn vẫn còn giấu một môn thần thông nữa chưa thể hiện ra.
Nói cách khác, dù vừa rồi đã đại phát thần uy, đánh bại được Quý Thiếu Khanh với thần thông Thiên Môn... hắn vẫn chưa xuất toàn lực!
Mổ liền ba phủ, hái ba viên hạt giống thần thông, ép toàn bộ tu sĩ Nội Phủ cảnh Điếu Hải Lâu không ai dám đánh. Đến trình độ này mà hắn vẫn còn đang ẩn giấu chiến lực!
Khương Vọng như thế mà còn không đổ vào đầu tư, còn có thể cược bạc vào ai nữa?
Nàng thu Phương Thiên Quỷ Thần Kích lại, nhìn Cô Hoài Tín, nói:
"Cô Chân Nhân, ngài muốn tiếp tục ngồi đây với bổn cung, chứng kiến trận chiến này chứ?"
Rất khó để nàng nói là mình không tức giận với hành vi ngăn cản của Cô Hoài Tín. Rõ ràng Quý Thiếu Khanh đã muốn chạy trốn, Trần Trị Đào là người làm chứng cũng còn không nhúng tay vào.
Vậy mà Cô Hoài Tín này lại hồ đồ sốt ruột, lấy thân phận Chân Nhân ra tay ngăn cản, nhắc nhở Quý Thiếu Khanh không thể chạy.
Cho nên, lời nàng nói còn mang theo oán khí - không phải ngươi luôn làm ra vẻ chủ trì công bằng, giữ gìn trật tự trận quyết đấu sao? Vậy ở đây với ta trơ mắt nhìn đệ tử thân truyền của mình chết thế nào đi!
Nội Phủ sánh với Động Chân đương nhiên khác biệt như ngày với đêm.
Nhưng Hoa Anh Cung Chủ của Đại Tề có tư cách nói chuyện với Chân Nhân. Mà nói lý ra, nàng cũng là người làm chứng cho cuộc quyết đấu này, có tư cách nói chuyện với bất kỳ người nào có ý đồ can thiệp vào.
Quan trọng nhất là... có Phúc Quân chỉ hổ của Quân Thần Đại Tề Khương Mộng Hùng đang ở trên cao, còn ai dám nói gì nàng?
Mỉa móc cứ mỉa móc thôi!
Cô Hoài Tín nhìn Khương Vô ưu một chút, cuối cùng không định im lặng nữa.
Dù sao thì thân phận của Khương Vô Ưu cũng khác với Khương Vọng. Khinh mạn Khương Vô Ưu có thể trực tiếp tính là khinh mạn Vương thất Đại Tê đấy.
Không thấy, trong buổi đại điển tế biển của Điếu Hải Lâu, ngay cả đệ nhất trưởng lão Điếu Hải Lâu Sùng Quang Chân Nhân cũng phải thu xếp cho Khương Vô Ưu một chỗ ngồi sao?
"Đây là chuyện của đám thanh niên các ngươi, phụ trách chứng kiến trận đấu là Trần Trị Đào và ngươi. Các ngươi đã chứng kiến thì nên làm cho ra làm. Bọn chúng chiến đấu định sinh tử trên đài, phải tự dựa vào thủ đoạn của mình. Người có tài nghệ cao hơn một bậc thì sống, kẻ tài nghệ không bằng người thì chết, không có gì để nói"
"Ta chỉ là một lão già bước một bước vào quan tài rồi, chỉ đứng xem vổ kịch nháo này thôi"
Tất cả Chân Nhân đương thời thọ hạn một ngàn hai trăm chín mươi sáu tuổi, từ năm Đạo Lịch đến giờ mới được hơn ba ngàn chín trăm mười chín năm, có thể thấy thọ nguyên con người dài đằng dặc.
Cô Hoài Tín nói mình đã bước một chân vào quan tài đượng nhiên chỉ là lời nói mà thôi, nhưng cũng không tránh khỏi chất chứa vài phần oán niệm, thêm mấy phần quạnh quẽ - cuối cùng ông ta cũng không thể thờ ơ với tao ngộ của Quý Thiếu Khanh.
Khương Vô Ưu gật gật đầu: "Cô Chân Nhân hiểu rõ đại nghĩa, thực không gì tốt hơn"
Nàng chẳng quan tâm trong lòng Cô Hoài Tín nghĩ thế nào, chỉ cần nghe được ông ta nói thế nào là đủ. Đường đường Chân Nhân đương thời, cũng không đến mức nuốt lời trước mặt bao người như vậy chứ. Nàng muốn phá hủy mọi khả năng Cô Hoài Tín sẽ quấy nhiễu trận quyết đấu này, nhất là khi có Khương Mộng Hùng nhìn chằm chằm như thế.
Mà trạng thái của Trọng Huyền Thắng đứng ngoài quan sát đài Thiên Nhai lại hoàn toàn khác.
Hôm nay hắn ta đại diện bên phe Khương Vọng, từ đầu tới cuối vẫn giữ im lặng không nói gì.
Hắn ta thực sự muốn nói với Trần Trị Đào rằng, ngươi ngược lại cũng sinh sớm mười lăm năm rồi đấy, sao không thấy ngươi làm gì Điền An Bình. Nhưng thứ nhất lúc này không cần tiếp tục kích động Trần Trị Đào, thứ hai, trước mặt Khương Vô Ưu nhắc đến Điền An Bình có hơi ngu ngốc, thứ ba, Trần Trị Đào này cũng không có điểm gì dáng hận, bao gồm cả những lời y nói ban nãy, cũng chỉ là vì tông môn thôi, thực sự không cần phải kết thù kết oán.
Để cho y chiếm ít lợi thế về lời nói cũng không sao, Khương Vọng không chịu thiệt thực tế là được.
Đối với Cô Hoài Tín, trong bụng hắn có cả tá lời nói muốn tấn công, nhưng dù sao người ta cũng là Chân Nhân...
Hắn ta cũng chỉ có thể cười híp mắt từ đầu tới cuối.
Người không hiểu rõ còn tưởng hắn đứng đấy ngủ gật.
Thời gian châm chậm trôi qua.
Từ ngày 17 tháng 4 năm 3919, mãi cho đến ngày 22 tháng 4 năm Đạo Lịch 3919.
Ròng rã năm ngày.
Khương Vọng ngồi trên đài Thiên Nhai ròng rã năm ngày.
Quý Thiếu Khanh đau khổ vùng vẫy suốt năm ngày trên đài Thiên Nhai.
Bao gồm cả Khương Vô Ưu, Trọng Huyền Thắng... thậm chí cả Cô Hoài Tín, Trần Trị Đào và những quần chúng khác đều canh giữ bên ngoài đài Thiên Nhai ròng rã năm ngày rồi.
Trong đó cũng bao gồm cả cổ kiếm Trầm Đô vẫn giằng co trên không trung cùng chỉ hổ Phúc Quân...
Trong năm ngày này, ngoại trừ đài Thiên Nhai, những nơi khác trên đảo đều đã khôi phục sinh hoạt bình thường, mọi người tiếp tục lo cho cuộc sống của mình. Nhưng dù là ai đi nữa, kiểu gì thi thoảng cũng không nhịn được mà nhìn về phía đài Thiên Nhai một chút.
Ai nấy đều đang đợi kết quả cuối cùng, dù có thể hiện ra hay không.
Với tất cả mọi người, đây đều là năm ngày dài dằng dặc!
Lúc trước Khương Vọng đã nói muốn chờ đến khi Quý Thiếu Khanh dầu hết đèn tắt mà chết. Hắn đã chuẩn bị tỉnh thần phải chờ trên đài Thiên Nhai chín ngày chín đêm.
Nhưng có vẻ như Quý Thiếu Khanh không cách nào duy trì được đến ngày thứ chín.
Đến ngày thứ năm, tính mạng của y đã đi đến cuối cùng.
Từ một thiên kiêu bị đánh rơi xuống đất, vốn nên ở nơi vạn chúng chú mục, quang vinh vô tận, lại bị đối thủ dẫm dưới chân.
Tất cả tư thái trước khi chết đều bị mọi người nhìn thấy hết.
Mọi người có thể hình dung được nỗi thống khổ của Quý Thiếu Khanh.
Kêu rên, giãy dụa, rơi lệ...
Sau đó thì Im lặng không nói gì, ai tịch chờ chết.
Y gần như đã trở thành một cỗ thi thể, đến ngày thứ năm đã hoàn toàn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Thế là mọi người biết, đã đến thời khắc cuối cùng.