Pháp đàn Cô Hoài Tín bố trí đã lơ lửng bên ngoài đài Thiên Nhai năm ngày.
Mặc dù Khương Vọng nói muốn "nấu" chết Quý Thiếu Khanh, không cho y có cơ hội phục sinh.
Nhưng đương nhiên Cô Hoài Tín không thể từ bỏ.
Chỉ là một tu sĩ Nội Phủ, nghĩ thế cũng là đương nhiên!
Theo như ông ta thấy, căn bản Khương Vọng không hiểu cái gì gọi là tử vong, căn bản hắn không lý giải được ý nghĩa của sinh tử, càng không biết được quá trình luân hỏi.
Cái gọi là luân hồi đâu phải những truyền thuyết mỹ hảo kia...
Tu tu sĩ Nội Phủ làm sao biết được thủ đoạn cứu tử hồi hồn là như thế nào?
Đơn giản là phải nỗ lực bỏ càng nhiều tài nguyên, cái giá phải bỏ ra càng lớn.
Xét về tình cảm, Quý Thiếu Khanh là đích truyền của ông ta, do tự tay ông ta bồi dưỡng thành tài, tình cảm thâm sâu.
Xét từ góc độ thực tế, thần thông Thiên Môn có thể ngộ nhưng không thể cầu, có được môn thần thông này, đương nhiên Quý Thiếu Khanh cũng có được giá trị không thể thay thế.
Ông ta đường đường là Chân Nhân, cũng ở đây cùng với bọn tiểu bối này đợi trọn vẹn năm ngày.
Đương nhiên, điều này không tính là gì.
Đại diện cho ý chí của hai vị Chân Quân hiện tại cũng đang treo trên bầu trời!
Cuối cùng cũng phải kết thúc...
Cho dù là Chân Nhân một thời đã trải qua tang thương như Cô Hoài Tín cũng không nhịn được mà cảm thán một câu như vậy.
Bất kể là ai, trơ mắt nhìn đệ tử thân truyền của mình đau khổ chậm rãi chết đi cũng khó mà bình tĩnh như nước được.
Trên thực tế, nếu không phải có Phúc Quân chỉ hổ của Khương Mộng Hùng treo lơ lửng ở đây năm ngày, ông ta cũng rất khó có thể khẳng định mình có nhịn nổi không, hay là sẽ đi phá cái "quy củ" kia nữa.
Nhưng ông ta lại không thể không nhìn, vì thời cơ cứu chết đoạt hồn chớp mắt là qua. Nếu ông ta không nhìn chằm chằm không rời, rất có thể sẽ bỏ lõ cơ hội.
Xét từ ý nghĩa này, Khương Vọng cũng đang tra tấn ông ta.
Tra tấn tinh thần của một vị Chân Nhân đương thời.
Nếu đây là một thành tích thì một hành động này của Khương Vọng đã là vô song rồi.
Hiện giờ.
Khương Vọng dừng điều dưỡng.
Năm ngày này, hắn ngồi một mình trên đài Thiên Nhai, trong tình huống có thể coi là vạn chúng chú mục, bình thản không quan tâm mà tự điều chỉnh bản thân. Đây là một thể nghiệm tu hành chẳng mấy khi có được, tại tâm tại đạo đều có giá trị.
Mà ý chí vững như bàn thạch của hắn và phong mang cô độc cũng bị mọi người nhìn chăm chú.
Hắn nhìn Cô Hoài Tín cũng canh giữ bên ngoài đài Thiên Nhai trọn vẹn năm ngày, không xét đến những chuyện khác thì đây thực sự là một vị sư phụ tốt tận tâm tẫn trách.
Nhưng căn bản song phương không cách nào điều hòa được lập trường.
Cho nên, hắn lên tiếng nói: "Ta đã từng may mắn được thấy cảnh cứu người chết hồi hồn, cũng biết được đại khái làm thế nào mới có thể vấn hồi một người vừa mới chết."
Đương nhiên Trọng Huyền Thắng hiểu hắn nói gì, vỗ vỗ cánh tay Thập Tứ, đáng tiếc chỉ chạm đến ngón tay.
Nhưng Thập Tứ lập tức trở tay nắm lấy bàn tay béo.
Khương Vô Ưu thì đang suy nghĩ không biết vị trên trời cao kia đang cảm thấy thế nào...
Cô Hoài Tín nhìn người thiếu niên trẻ tuổi trên đài Thiên Nhai, nhíu mày lại.
Khương Vọng tiếp tục nói: "Có một vài thủ đoạn thần thông ta không đủ tư cách lý giải. Nhưng ta nghĩ, chỉ cần ngao hết mệnh, diệt hết hồn, hồi mệnh vô mệnh, hoàn hồn vô hồn (1), sẽ thật sự là vĩnh viễn không siêu sinh"
(Muốn hồi mệnh không còn mệnh, muốn hoàn hồn chẳng còn hồn.
"Có ý gì?" Cuối cùng Cô Hoài Tín đã mở miệng nói chuyện với hắn.
"Ta có một bộ pháp khí vẫn cất thật lâu, nhưng nó từng vang lên vì Quý Thiếu Khanh. Ta đã nhiều lần trải qua sinh tử trong Mê Giới, sát khí dùng mạng mình chém ra đều bị Quý Thiếu Khanh dẫn động. Ta ngồi đây năm ngày, bộ pháp khí này kêu lên năm ngày. Thoạt đầu ta còn tưởng âm thanh kia vang lên bên tai ta, sau đó ta mới phát hiện, nó vẫn vang lên trong lòng ta. Thì ra, không phải nó đang kêu gọi ta, mà là sát khí trong lòng ta đang kêu gọi nó"
Khương Vọng nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói: "Ta đã từng không muốn dùng đến nó, nhưng hiện giờ, ta quyết định dùng nó."
Yến Phủ ngưng trọng nhìn Lý Long Xuyên, lúc này bọn họ đều đang hồi tưởng lại tiếng ngâm khẽ khiến lòng người rét lạnh kia.
Đó là một bộ mặt khác của Khương Vọng mà bọn họ chưa từng thấy qua.
Đó là cái gì?
Vừa nói Khương Vọng vừa lấy ra một bộ đỉnh dài, động tác tự nhiên tùy ý như thể vô số lần hắn rút kiếm vậy.
Những cái đỉnh dài này nằm trên lòng bàn tay trái của hắn.
Một bộ sáu cái, dài ba tấc, đen thẫm, âm u.
Nhìn vào đó, ngươi sẽ cảm thấy hình như mình đang tàn lụi!
Liêm Tước từng nói, vật này làm đất trời oán hận.
Bởi vì quả thực quá tàn khốc, ngay cả Đổng A có thần thông Sinh Sinh Bất Tức cũng không chịu nổi. Một khi bị đóng đinh, sinh cơ sẽ bị diệt hết, không còn chỗ nào có thể cứu vãn.
Sau khi dùng Sát Sinh Đinh giết Đổng A, đã rất lâu Khương Vọng không chạm đến nó.
Nhưng hiện giờ, muốn hoàn toàn giết chết Quý Thiếu Khanh không cho y có cơ hội phục sinh, đây là biện pháp cuối cùng, cũng là cam đoan cuối cùng.
Nếu đến thế này mà Cô Hoài Tín vẫn có thể cứu sống Quý Thiếu Khanh, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận.
Sát Sinh Đinh đã không chịu an phận trong hộp trữ vật từ lâu, nhưng hắn không lấy ra. Thứ nhất là trong lòng hắn cũng có e dè thứ đáng sợ kinh khủng này. Thứ hai, dù sao hắn cũng vừa mới lấy được hạt giống thần thông Bất Chu Phong, còn chưa khống chế được sát ý hoàn toàn, chỉ lo Sát Sinh Đinh có phản ứng gì với Bất Chu Phong quấy nhiễu sát ý của mình.
Lo lắng của hắn là đúng.
Khi sáu cái đỉnh đen thẫm âm u trải ra lòng bàn tay hắn.
Hạt giống thần thông màu trắng bàng bạc trong nội phủ kia đột nhiên tỏa ra ánh sáng vô tận, chiếu toàn bộ tòa nội phủ thứ ba thành một mảnh trắng như sương!
Hô~~ Không chịu sự khống chế của Khương Vọng, một sợi gió trắng như sương chui ra từ lỗ mũi hắn, rơi vào lòng bàn tay trái, quấn lấy Sát Sinh Đinh.
Giết!
Sát ý khốc liệt lấy bàn tay trái của Khương Vọng làm trung tâm khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Đương nhiên, ở hiện trường có nhiều cường giả như thế, ải Trần Trị Đào nó còn chưa qua được, cho nên không thể xông ra khỏi đài Thiên Nhai.
Nhưng dù là Trần Trị Đào đã đạt thành cảnh giới Thần Lâm ánh mắt cũng lóe lên một tia kinh hãi. Không ngờ y có thể cảm nhận được một chút uy hiếp trong cỗ sát ý này!
Điều này, quả thực không tưởng tượng nổi!