Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1383 - Chương 1383: Viên Mãn (2)

Chương 1383: Viên mãn (2)

Địa bàn là của Trọng Huyền Thắng, tiêu tiền là Yến Phủ, nhân vật chính là Khương Vọng, nhưng Hứa Tượng Càn lại công khai dùng từ "chúng ta" coi mình là chủ.

Bắt lấy phương tâm mà bị hắn ta nói như lấy mạng chó vậy.

Nhưng bất kể thế nào, hiệu quả rất rõ ràng.

Hai mắt Tử Thư lập tức sáng rõ, quay đầu sang nhìn Chiếu Vô Nhan.

Chiếu Vô Nhan thấy vậy liền hiểu chắc chắn Hứa Tượng Càn lại nói gì với nàng ta rồi, mà tám phần là lại lấy Khương Vọng ra làm mồi nhử.

Chiếu Vô Nhan vừa tức giận vừa buồn cười, vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Tử Thư, nói: "Muội đó, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bị người ta bán đi! Thôi chúng ta đến trễ chút vậy, tách ra đi đi"

Tử Thư tự động loại bỏ nửa câu đầu, gật mạnh đầu đáp: "Sư tỷ thật tốt!"

Đi được là được, sớm mấy bước chậm mấy bước không quan trọng.

Bên kia, Hứa Tượng Càn thấy hai mắt Tử Thư sáng rực liền biết đã thành công, bèn tiêu tiêu sái sái quay lại đi sau lưng Lý Long Xuyên.

Gió biển phần phật thổi qua đài Thiên Nhai, không một ai có thể bình tĩnh được.

Bên thắng hô gọi bằng hữu rủ đi ruống rượu.

Kê bại thân tử hồn diệt, tan thành tro bụi.

Trên trời cao, hai giọng nói vẫn đang đối thoại.

"Thế là mọi chuyện đã định, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Cứ thế thôi"

Hai vị đại nhân vật đỉnh cao siêu phàm.

Đang đàm phán chi tiết suốt năm ngày.

Nội dung trò chuyện hoàn toàn không liên quan đến trận quyết đấu.

Chỉ dăm câu ba lời của họ là đã khiến bao nhiêu chuyện biến đổi, bao gồm toàn bộ quần đảo gần biển thậm chí toàn bộ Đông vực.

Một Quý Thiếu Khanh chết đi, một Khương Vọng trưởng thành.

Bất quá cũng chỉ như gió biển thổi qua đài Thiên Nhai.

Qua rồi thì qua thôi.

"Hoài Tín à, đại cục trước mắt vẫn là phải đối phó với Hải tộc đã. Chúng ta và đảo Quyết Minh có thể đấu không thể phá. Lâu chủ biết ngươi thiệt thòi ấm ức, nhưng Thiếu Khanh đã tự nhận lời thách đấu sinh tử của người khác rồi, Lâu chủ cũng không thể thay đổi được. Lại nói, trận quyết đấu này là công bằng, tất cả mọi người đều chứng kiến. Chưa kể, sinh tử vốn là chuyện thưởng, không cao đạo lý nào là thiên kiêu của người ta có thể chết, thiên kiêu của chúng ta không thể chết"

Trong một ngôi đại điện nào đó sâu trong trụ sở tông môn, Sùng Quang chân nhân khuôn mặt như tỏa sáng giải thích.

Ông ta hòa hoãn đứng trong đại điện.

Cô Hoài Tín ngồi bất động tại chỗ, không đổi sắc, nói: "Thiếu Khanh tài nghệ không bằng người, chết thì chết, không có gì là không phải"

Ông ta vẫn không tiêu được cục oán khí này, đường đường đệ nhất trưởng lão Sùng Quang chân nhân đến nhà bái phỏng cũng chẳng thèm đứng dậy đón.

Nhưng nỗi đau mất ái đồ còn đó, cũng không ai so đo thái độ của ông ta không đủ tôn trọng.

Sung Quang Chân nhân thở dài một hơi: "Mưu lực, dung lực, cần cù, thiên phú, những thứ này đều rất quan trọng, nhưng quyết định một người có thể đi được bao xa là ở tầm nhìn cách cục. Khi Khương Vọng kia vừa tới đảo, ta chỉ cảm thấy hắn là kẻ không biết trời cao đất rộng. Nhưng từ Mê Giới đến đài Thiên Nhai, đối mặt với khó khăn hắn không hề lùi bước, đối mặt với ngăn trở hắn không hề nhụt chí, đối mặt với bất công hắn không hề oán giận, không từ bỏ, không lùi bước. Ta chưa gặp hết thiên kiêu thanh danh nổi khắp Tề quốc, nhưng trong số những người ta đã gặp không ai bằng hắn. Thiếu Khanh nhà chúng ta..."

"Ta không dạy được học trò." Cô Hoài Tín ngắt lời Sùng Quang chân nhân đang thao thao bất tuyệt, ngước mắt nhìn ông ta, nói:

"Đại trưởng lão, ngài cố ý tới đây không phải để nhắc nhở ta điều này chứ?"

"Không cần phải nói thế" Sùng Quang chân nhân cũng không nổi giận vì thái độ của ông ta, chỉ nói: "Ngươi không thể cứ buộc lấy y bên mình mãi được. Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành tại mỗi người.

Ngươi dẫn y đăng đường nhập thất, nhưng con đường của y cuối cùng y vẫn phải tự đi. Đi đến giờ này ngày này là lựa chọn của y.

Ngươi đã làm được những gì ngươi có thể làm, tông môn cũng đã làm được những gì tông môn có thể làm. Lão phu ở mình nhiều tuổi hơn vài năm, chỉ muốn tới khuyên ngươi... không nên vì thế mà chất chứa oán hận."

Cổ kiếm Trầm Đô giằng co với Phúc Quân chỉ hổ, không thể nói tông môn không thể làm gì.

Nếu không, Khương Mộng Hùng hoàn toàn có thể lấy cớ ông ta quấy nhiễu trận quyết đấu mà cho ông ta một giáo huấn thật sâu.

Đương nhiên Cô Hoài Tín biết điều này.

Nhưng ông ta nhất định phải bày ra hết oán khí, cũng nhất định phải thể hiện ra rằng oán khí này khó mà tiêu được. Mặc dù làm vậy chẳng được gì, nhưng trong lúc này tất phải làm vậy.

Quý Thiếu Khanh vừa chết, thế hệ trẻ tuổi của ông ta đã mất đi người dẫn đầu.

Mới đầu, leo lên vị trí trưởng lão thứ ba thất bại, lại trải qua mất mát lần này, có thể nói đả kích dành cho ông ta đã đủ lớn.

Ông ta nhất định phải khiến cho tông môn phải lo lắng cho tâm tình của mình, bù đắp tổn thất cho mình.

Có vậy, mới có thể ung dung mưu tính tương lai.

"Nói gì mà vì thế đâm ra oán hận chất chứa chứ?" Cô Hoài Tín chậm rãi nói: "Thiếu Khanh là đệ tử thân truyền của ta, là người được tin tưởng nhất. Ta nhìn nó lớn lên, bây giờ lại nhìn nó chết.

Như vậy rất tốt, rất viên mãn"

Lúc đến đảo Vô Đông lần nữa, sự nhiệt tình của Trọng Huyền Tín đã đến mức gần như nịnh nọt.

Ngay cả Trọng Huyền Minh Hà bận rộn cũng tự mình ra mặt, tiếp đãi nhóm người Khương Vọng, mặc dù chỉ nói mấy câu có lệ rồi rời đi, nhưng mà cũng có thể thấy là rất coi trọng.

Trọng chuyện này có phần của Khương Vô Ưu cũng có phần của Khương Vọng.

Số người chứng kiến việc Khương Vọng hành hạ Quý Thiếu Khanh - thiên kiêu của Điếu Hải Lâu - đến chết ở đài Thiên Nhai lên đến hàng nghìn, tin tức chẳng thể nào phong tỏa được. Việc đứng đầu Hải Huân Bảng là chiến tích ở Mê Giới. Mạnh mẽ đánh bại người mang thần thông Thiên Môn - Quý Thiếu Khanh, là chiến tích ở quần đảo ven biển. Ngoại chiến mạnh mà nội chiến cũng mạnh. Thậm chí có người cho rằng, hắn đã là đệ nhất Nội Phủ của quần đảo ven biển.

Điếu Hải Lâu cũng không hề thử việc phong tỏa tin tức, chỉ là vô cùng nhấn mạnh tính công bằng của trận chiến này, cùng với nguyên nhân quyết đấu của đôi bên, chính là con đường cầu đạo, không liên quan đến chuyện nào khác. Khương Vọng mặc dù mạnh, có thể xem là áp đảo những tu sĩ cùng giai ở Điếu Hải Lâu, nhưng cũng chỉ là do gặp thời mà thôi, thành danh lúc ko có anh hùng. So với Trần Trị Đào thì vẫn còn thua xa. Ngoài ra, khí độ của đại đệ tử Trần Trị Đào của Điếu Hải Lâu lại càng làm cho người ta tâm phục.

Bình Luận (0)
Comment