Đương nhiên, cổ kiếm Trầm Đô và Phúc Quân chỉ hổ đều đã biến mất. Ngay cả Cô Hoài Tín cũng rất ít xuất hiện trong lời đồn thổi.
Cả trận quyết đấu đều chỉ xảy ra giữa hai người Khương Vọng và Quý Thiếu Khanh mà thôi.
Không nghi ngờ gì, kế sách tuyên truyền này, đã hạn chế ảnh hưởng xấu của trận chiến này đối với Điếu Hải Lâu xuống mức thấp nhất. So với việc ra sức đàn áp tin tức thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Chẳng qua việc đây là kế sách do người nào đưa ra thì cũng khiến cho Trọng Huyền Thắng và Khương Vô Ưu tranh cãi một phen.
Khương Vô Ưu thì cho rằng là Trần Trị Đào, còn Trọng Huyền Thắng thì lại cảm thấy chuyện này rất giống phong cách của Cô Hoài Tín. Sau khi nảy sinh mâu thuẫn với Quý Thiếu Khanh, hắn ta đã nghiên cứu kỹ Cô Hoài Tín một phen, tự cảm thấy hơi hơi hiểu rõ đối phương - còn về việc tên mập này nghiên cứu cái gì của Cô Hoài Tín, thì chắc mọi người đều hiểu.
Tất nhiên, cuộc tranh cãi này cuối cùng chẳng giải quyết được gì.
Không quan trọng.
Đoàn người chạy đến đảo Vô Đông xong thì đều vô cùng vui vẻ đi uống rượu. Chỉ có mình Hứa Tượng Càn không hòa hợp lắm, tự mình chờ ở bến phà, chờ được Chiếu Vô Nhan và Tử Thư khoan thai đến chậm rồi, mới vui vẻ đi đến bữa tiệc.
Ngày thứ nhất ở đảo Vô Đông, một đám bằng hữu nâng ly cạn chén cả đêm, cởi bỏ trói buộc, thả lỏng tâm thần, chỉ cầu được Say.
Khương Vọng nhọc nhằn ở đài Thiên Nhai, lại đến Mê Giới mạo hiểm, trở về báo thù cho Trúc Bích Quỳnh... Đoạn đường này, người làm bằng hữu như bọn họ, đều luôn luôn lo lắng bất an.
Đều cần thả lỏng.
Ngoại trừ Hứa Tượng Càn. Y không hiểu sao lại cai rượu, ai mời cũng không uống. Chẳng qua nhìn bộ dạng chân chó của y trước mặt Chiếu Vô Nhan thì rõ ràng đã thả lỏng đủ rồi... Quả thật không cần phải điều chỉnh tâm trạng.
Còn Khương Vọng... Bất luận đã đại triển thần uy ở đài Thiên Nhai như thế nào, rốt cuộc Trúc Bích Quỳnh cũng đã mất rồi.
Ăn uống linh đình, tâm sự chẳng biết tỏ cùng ai.
Sau khi uống rượu no sau, tự mình rời khỏi bữa tiệc.
Khương Vọng rốt cuộc trong lòng vẫn ôm tâm sự, không thể say, ngược lại mang một thân mùi rượu lôi kéo Trọng Huyền Thắng.
Vốn hắn muốn sau khi rời khỏi Mê Giới sẽ hàn huyên cùng Trọng Huyền Thắng, nhưng lại luôn trì hoãn đến tận bây giờ mới có thời gian.
Từ trước đến nay Thập Tứ vẫn luôn như hình với bóng với hắn ta, bây giờ đang đứng cách đó không xa, giống như một bức tượng điêu khắc.
Lúc này không có người khác, Khương Vọng cẩn trọng tìm từ, sau đó nói thẳng: "Chuyện ta muốn nói với huynh, là chuyện của phụ thân huynh"
Nụ cười vẫn luôn treo trên mặt Trọng Huyền Thắng kể từ sau khi Khương Vọng chiến thắng trận chiến ở đài Thiên Nhai, biến mất.
""À" Hắn ta chuyển chuyển thân mình, giống như ngồi không thoải mái lắm, sau đó giương mắt hỏi: "Nơi ông ấy chiến tử, là ở Mê Giới sao?"
Không hổ là Trọng Huyền Thắng.
Khương Vọng chỉ nói một câu, hắn ta liền có thể đoán được tám đến chín phần câu chuyện.
"Mê Giới là một nơi vô cùng nguy hiểm, quy tắc của nơi đó khác với bên ngoài, ở ngoài dã địa lâu sẽ có nguy cơ bị dị hóa. Có vô số cường giả Hải tộc và Nhân tộc chém giết ở nơi đó, giết chết cường giả của đối phương, đồng thời tranh đoạt mê tinh, dùng mê tỉnh tạo nên địa bàn có quy tắc phù hợp với bản thân"
Ở chỗ đó, có rất nhiều khu vực bị chia cắt. Có khu vực Hải tộc chiếm ưu thế, cũng có khu vực Nhân tộc chiếm ưu thế. Ai cũng không thể đảm bảo an toàn cho mình. Bất luận là người có sát lực kinh người, hay là có độn phát tuyệt diệu thì cũng có thể chiến tử chỉ sau một khắc"
Khương Vọng nhìn Trọng Huyền Thắng, muốn cho đối phương hiểu rõ sự tàn khốc của Mê Giới, qua đó làm nổi bật sự vĩ đại của Trọng Huyền Phù Đồ.
Hắn chậm rãi nói: "Nhưng ở nơi chiến trường tàn khốc đó, ta phát hiện ra một vùng đất yên bình, khu vực đó không khác gì bên ngoài, không tồn tại nguy cơ dị hóa, cũng không có Hải tộc tồn tại, Bởi vì Hải tộc ở đó, giống như ở bên ngoài, sẽ chịu sự áp chế. Người ta gọi khu vực đó là... Phù Đồ Tịnh Thổ."
"Nghe rất khí phái" Trong ánh mắt của Trọng Huyền Thắng, không nhìn thấy có chút dao động nào.
Khương Vọng biết tâm trạng của hắn ta rất phức tạp, nhưng mà rốt cuộc không thể biết mà làm bộ như không biết được.
Cho nên hắn nói tiếp: "Phụ thân huynh, ông ấy... giết chết hai Chân Vương của Hải tộc, sau đó đạo thân vỡ vụn, tạo nên Phù Đồ Tịnh Thổ. Trước khi chết, ông ấy để lại một một câu nói... "Cái chết của Phù Đồ, không phải vì dòng họ Trọng Huyền, không phải vì quốc gia Đại Tề, mà là vì Nhân tộc khắp thiên hạ. Phật tổ từ bi, nguyện chúng sinh đến độ. Nơi đây sẽ là của chung Nhân tộc. Vĩnh thế không riêng."
"Đúng là những lời mà loại người này có thể nói ra." Trọng Huyền Thắng nói.
"Ta cảm thấy..." Khương Vọng nói tiếp: "Ông ấy là một người vĩ đại"
"Đúng vậy, ông ta rất vĩ đại" Trọng Huyền Thắng trừng mắt: "Là cường giả của Nhân tộc, ông ta thật vĩ đại. Là bạn thân của phế thái tử, ông ta thật vĩ đại"
Mập mạp nhếch nhếch miệng: "Thậm chí đối với Trọng Huyền gia, ông ta cũng đã dùng cái chết để bảo vệ gia tộc, không hề nợ nân"
Khương Vọng để ý, những thớ thịt trên mặt hắn ta đang khẽ run, đó là đang cố gắng kìm chế, nhưng lại không thể nào hoàn toàn kìm chế tâm trạng.
"Chỉ có đối với ta là..."
Giọng hắn ta rốt cuộc không thể bình tĩnh nữa: "Ông ta ích kỷ"
Nếu Trọng Huyền Phù Đồ không chết, với thực lực có thể giết chết hai Chân Vương Hải tộc của mình, vị trí gia chủ của Trọng Huyền gia, tất nhiên sẽ không thuộc về người thứ hai.
Vậy thì con trai của ông ấy là Trọng Huyền Thắng sẽ không thiếu gì cả, điều gì cũng chẳng cần làm. Liên có thể dễ dàng kiếm được một tước vị.
Trọng Huyền Tuân cho dù có phong hoa tuyệt thế như thế nào thì cũng chỉ có thể chiếm phần ở nơi khác.
Nói không chừng như vậy giữa đường huynh đệ bọn họ còn có chút cảm tình, chứ không phải giống như bây giờ.
Trọng Huyền Thắng càng sẽ không phải trải qua một thời thơ ấu như vậy...
Vậy thì Trọng Huyền Phù Đồ có thể không chết sao?
Là Chân Nhân đương thời, tự tay dạy dỗ ra một danh tướng Hung Đồ, sao ông ấy có thể không có sự chọn lựa?
Trước đó ông ấy có thể chọn thống lĩnh quân đội, sau đó có thể chọn không quan tâm đến Khương Vô Lượng... Cho dù sau này Tề đế có phẫn nộ, thì chỉ cần thái độ của ông ấy không tôi, kịp thời cắt đứt thì cũng chưa chắc đã không thể rút lui an toàn.
Nhưng cuối cùng ông ấy lại lựa chọn việc chịu chết.
Trọng Huyền Thắng nói không sai, Trọng Huyền Phù Đồ không phụ ai, không phụ bằng hữu, không phụ quốc gia, không phụ người trong tộc, chỉ phụ duy nhất một người, là hắn ta.
Thậm chí trong những lời mà người kia để lại trước khi chết, cũng không hề nhắc đến Trọng Huyền Thắng, cho dù chỉ là một chữ.
Lúc ông ấy ra biển một mình, lúc xúc động chịu chết, có từng nghĩ đến đứa con trai bé bỏng của mình kia sẽ phải sống tiếp như thế nào không?
Ông ấy lưỡng toàn trung nghĩa, nhưng còn con trai của mình, ông ấy để ở đâu?
Quãng thời gian đáng nhẽ phải được sống vô ưu vô lo của Trọng Huyền Thắng, bởi vì chuyến đi này của ông ấy mà vỡ thành bọt nước.
Đường đường là con trai của Chân Nhân, là dòng chính của Trọng Huyền gia, mà ngay khi vẫn còn rất nhỏ đã phải học cách nhìn mặt người khác mà sống.
Khương Vọng không nói gì nữa.
Nhóc mập bị vấp ngã trên mặt đất, chờ người khác hết ồn ào rồi mới bò dậy kia, trải qua không biết biết bao nhiêu ngày đêm bây giờ đã trưởng thành, trở thành Trọng Huyền Thắng của hiện tại.
Ai có thể có tư cách tha thứ thay hắn ta chứ?
Thập Tứ vẫn im lặng, im lặng đưa tay, khoác lên vai Trọng Huyền Thắng.
Trọng Huyền Thắng cũng như nhận được sức mạnh từ cái khoác tay này.
Hắn ta vịn tay vịn đứng dậy nói: "Cứ vậy đi. Huynh cũng mệt rồi, nghỉ sớm đi."