"Cái này còn có thể giả sao?" Lữ Tông Kiêu cũng có thể thông cảm, mới ôn hòa nói: "Chỉ có điều, việc này hơi khác thường.
Thứ nhất, lúc đó lão đệ nói hay lắm, đã nói là chỉ đưa nàng vào bí cảnh Thiên Phủ để chôn chung với người thân của nàng, không nói nàng còn có thể đi ra. Thứ hai, thời kỳ điều dưỡng và phục hồi của bí cảnh Thiên Phủ vẫn chưa kết thúc, không thể có thu hoạch nước chảy thành sông gì. Ba là... đệ và ta đều biết, dựa vào tình hình lúc đó của nàng đã không thể sống nổi nữa. Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, không một ai biết"
Dù Lữ Tông Kiêu không nói rõ ràng, nhưng ý nào nên bày tỏ thì cũng đã bày tỏ được rồi.
Tầng ý thứ nhất là hỏi trách nhiệm. Lúc trước đã nói rồi, chỉ mang người vào đó để chôn, sao hiện tại lại không giống lời lúc trước đã nói? Các ngươi hứa hẹn như thế nào, giở lại làm cái gì thế này? Đã nói chỉ chôn một người, kết quả sao người được đưa vào lại còn ló đầu ra được?
Chuyện một người chỉ đi vào không đi ra, cùng với chuyện một người đi vào rồi lại đi ra là hai chuyện hoàn toàn không giống nhau. Trường hợp thứ nhất chỉ có thể xem như hơi phá lệ, bởi vì việc tiễn đưa một thi thể đi vào cũng không ảnh hưởng gì tới bí cảnh Thiên Phủ. Trường hợp thứ hai thì hoàn toàn phá hỏng quy định mười hai năm mới có có một lần mở cửa của bí cảnh Thiên Phủ.
Tầng ý thứ hai là muốn nói cho Khương Vọng biết rằng, vì chuyện này mà Lữ Tông Kiêu phải chịu mạo hiểm lớn như thế nào. Có thể nói, bí cảnh Thiên Phủ chính là căn nguyên của thành Thiên Phủ.
Ta mở cửa bí cảnh Thiên Phủ trong thời kỳ điều dưỡng và phục hồi cho ngươi, vậy mà các ngươi lại đùa giỡn thành như thế này, thật không ngờ.
Tầng ý thứ ba chính là nhắc nhở. Nhắc nhở Khương Vọng, tuy rằng Trúc Bích Quỳnh sống sót đi ra nhưng việc này trông rất kỳ lạ, ngươi cần phải cẩn thận nhiều hơn.
Trong một câu này vừa có ý bắt bẻ lại vừa có ý lôi kéo, như vậy cũng đủ để thấy người này không đơn giản. Vừa có thể vạch ra lý lẽ lại có thể thể hiện không vừa lòng, nhưng đồng thời còn chất chứa cả thân thiết.
Khiến cho người ta dù có biết mình bị bắt bẻ, nhưng cũng cảm thấy rất ân cần.
Từ lời này của y thì cũng có thể biết, tại sao lần này muốn gặp Khương Vọng mà lại kín đáo như vậy. Thực sự là bí cảnh Thiên Phủ quá quan trọng, lúc này lại xuất hiện sự thay đổi, vậy nên khiến cho Lữ Tông Kiêu cũng rất sầu lo.
"Lữ đại ca, ta lấy tên Khương Vọng cam đoan với huynh, ta thực sự không biết gì về chuyện này, càng không có mưu tính từ trước gì. Việc ta đưa Trúc Bích Quỳnh vào bí cảnh, chỉ là vì hoàn thành nguyện vọng của nàng, nàng muốn được chôn cùng với tỷ tỷ của mình"
Trước giờ Khương Vọng vẫn luôn có thái độ nghiêm chỉnh đối với những trách nhiệm mà mình cần phải gánh vác, lúc này lập tức nói: "Nếu ngài không ngại thì cho ta xem xét tình huống trước, xem xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Chắc chắn ta sẽ cho ngài ?
một câu trả lời về chuyện lần này Lữ Tông Kiêu rất biết làm người.
Sau khi Khương Vọng thốt ra câu này, y cũng lập tức đứng dậy.
Thân hình người này cao lớn, còn cao hơn Khương Vọng nửa cái dầu, lúc này lại vỗ vỗ bả vai của Khương Vọng: "Trả lời cái gì, sau này lại nói. Trước hết đệ đi gặp người bạn kia của mình đi. Nàng ở ngay chỗ Mãn Nguyệt Đàm. Ta sẽ không để ai quấy rầy."
"Được, được ạ." Khương Vọng cũng thực sự không chờ được nữa:
"Vậy ta đi đây!"
"Đi đi" Lữ Tông Kiêu đáp lại bằng một nụ cười đã hiểu: "Ta dẫn đường cho đệ."
"Như vậy sao được?" Khương Vọng vội nói: "Ta biết đường, tự ta đi là được."
Lữ Tông Kiêu khoát khoát tay, lời nói mang theo ẩn ý sâu xa:
"Tạm thời còn không có mấy người biết chuyện bạn của đệ đi ra khỏi bí cảnh Thiên Phủ. Vì thế ta vẫn nên dẫn đệ đi thì hơn"
Y vừa nói như thế là Khương Vọng đã hiểu.
Bất kể việc bí cảnh Thiên Phủ xuất hiện thay đổi là tốt hay xấu, thì Lữ Tông Kiêu cũng không muốn để lộ một chút phong thanh thì trước khi có kết quả cuối cùng.
Đây cũng là chuyện hợp lý.
Mở trận pháp phòng hộ, đi vào tường cao, đi dọc theo hành lang thật dài đến Mãn Nguyệt Đàm...
Đây đã là lần thứ ba hắn đến rồi, ba lần đến cũng là ba tâm trạng khác nhau.
Lần đầu tiên tới, hắn không sợ hãi hay hối hận đối với bí cảnh Thiên Phủ có độ nguy hiểm lớn ở phía trước, trong lòng chỉ có hận thù, chỉ có một suy nghĩ kiên trì muốn trở nên mạnh hơn, chỉ muốn nắm lấy cơ hội.
Lần thứ hai tới, hắn mang trong người sự nỗi đau buồn đưa tiễn người bạn an nghỉ, trong lòng còn xuất hiện sự nghi ngờ với thế giới này, vì sao thế giới này lại như vậy.
Hôm nay là lần thứ ba đến, hắn trở nên cực kỳ hồi hộp.
"Nàng ở cạnh Mãn Nguyệt Đàm, từ sau khi ra khỏi bí cảnh vẫn luôn ngồi ở đó, không có hành động gì, cũng không nói chuyện với ai. Ta nghĩ, có lẽ đệ có thể trò chuyện với nàng"
Lữ Tông Kiêu dừng bước lại rồi nói: "Ta ở ngay đây, có việc gì thì đệ cứ gọi ta."
"Được" Khương Vọng không hề dừng bước, cũng không tiếp tục nói thêm lời gì.
Chuyện khởi tử hoàn sinh ở trong thế giới siêu phàm cũng không phải chuyện rợn người gì.
Nhưng Trúc Bích Quỳnh đã cạn kiệt sinh cơ, y tu cường đại nhất Đông Vương Cốc cũng đều bó tay hết cách.
Truyền thuyết về lão nhân Thiên Phủ cũng đều là mấy cái vụn vắt, chắp vá lại cũng không tìm ra được manh mối gì có ích. Chỉ biết người kia từng là thiên địa đệ nhất phủ, khi đang ở cảnh giới Nội Phủ Cảnh đã đối đầu với ba vị cường giả Ngoại Lâu thanh danh hiển hách lúc bấy giờ, chém chết lẫn nhau. Từ đó để lại uy danh bất diệt.
Sức mạnh của một người phải dựa vào đối thủ làm nền mà ra. Tu sĩ Ngoại Lâu như Hải Tông Minh, cho dù Khương Vọng có giết nhiều thì cũng chưa chắc đã được vang dang. Nhưng nếu hắn có thể dựa vào tu vi Nội Phủ Cảnh mà đồng thời giết được mấy vị Diêm La của Địa Ngục Vô Môn, thì có thể lập tức vang danh thiên hại Chẳng qua cũng chỉ có vài manh mối như thế. Đến cuối cùng lão nhân Thiên Phủ là chết trận, hay là lấy được hạt giống thần thông rồi đi ngao du ngân hà, thậm chí đến tột cùng người kia có chết hay không cũng đều không có một kết luật chính xác. Nếu muốn phân tích được chuyện gì có ích từ trong điều này thì thực sự rất khó khăn.
Xem xét những chuyện mà bản thân đã từng trải qua ở trong bí cảnh Thiên Phủ lại càng khiến Khương Vọng mờ mịt hơn, bởi vì hắn hoàn toàn không nhớ rõ đã xảy ra cái gì ở bên trong, đương nhiên cũng chưa nói tới có suy nghĩ gì.
Chỉ là...
Trúc Bích Quỳnh còn sống.
Trúc Bích Quỳnh thật sự còn sống.
Cô nương ngốc nghếch ngây thơ hồn nhiên kia, cô nương ngốc nghếch chưa từng có suy nghĩ hại người khác nhưng lại luôn bị tổn thương. Nàng... vẫn còn sống!