Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1410 - Chương 1410: Không Hiểu

Chương 1410: Không hiểu

Có loại cảm giác vui mừng không thể kiềm chế xuất hiện.

Mặc dù vẫn không yên lòng, nhưng khóe miệng không ngừng cong lên.

Có phải là... những cố gắng kia không hề uổng phí?

Những lần vùng vẫy bên bờ vực thẫm kia, có phải là cũng không hoàn toàn không có ý nghĩa?

Bạn của ta... bạn của ta.

Trong lòng của Khương Vọng là sự vui mừng dâng trào, nhưng đồng thời cũng cực kỳ bất an.

Nàng... thật sự còn sống sao?

Dù hành lang có dài thì vẫn có điểm cuối.

Điểm cuối chính là Mãn Nguyệt Đàm.

Một làn sóng xanh trong vắt chiếu rọi một mảnh vòm trời.

Lúc này không phải ban đêm, bầu trời trên Mãn Nguyệt Đàm chỉ có từng áng mây trôi.

Mây trắng ánh vào trong dòng nước trong.

Khương Vọng cũng không biết vì sao bản thân lại nhìn trời, nhìn nước rồi mới nhìn người đang ngồi bên hồ kia.

Đó là một bóng dáng gầy yếu, yên tĩnh ngồi ở bên hồ nước, trường bào màu xanh to rộng mà nàng đang khoác trên người kia, chính là chiếc trường bào mà Khương Vọng đã cởi ra từ trên người mình lúc đưa nàng vào bí cảnh Thiên Phủ.

"Bích Quỳnh?" Khương Vọng dò xét hỏi thăm.

Bở vai của nữ hài ngồi bên hồ nước khẽ run lên, sau đó nàng mới nhẹ nhàng xoay đầu lại.

Nàng nhìn thấy Khương Vọng.

Bóng người quen thuộc kia.

Bóng người đã khắc sâu ở trong lòng kia.

Bóng người mà nàng nhìn thấy trong vô vàn giây phút không thể chịu đựng nổi, nàng.

Nàng hé miệng, tựa như muốn hét to lên.

Rồi nàng lại mím môi, tựa như muốn gào khóc.

"Bích Quỳnh, là ngươi sao?" Khương Vọng lại hỏi.

Trong con ngươi trong trẻo của thiếu niên này tràn đầy sự chờ mong mềm mại mà yếu ớt.

Là ngươi sao?

Hắn muốn muốn đáp án khẳng định.

Trúc Bích Quỳnh xác nhận điều này.

"Ừm! ?

Vậy nên nàng cũng nặng nề gật đầu.

Nàng đứng lên, đón lấy Khương Vọng: "Mặc dù thế giới này cực kỳ lạ lẫm, thế nhưng ngươi rất thân quen..."

Nàng nuốt xuống tất cả nước mắt, những lời kể khổ, chỉ nở một nụ cười rực rỡ: "Vì thế, ta đã trở về!"

"Quá tốt rồi!" Khương Vọng vui vẻ nói: "Như vậy quá tốt rồi!"

Hắn gần như nhảy dựng lên tại chỗ: "Như vậy quá tốt rồi!"

Một người trước giờ vẫn luôn bình tĩnh chín chắn như hắn, rất hiếm khi xao động như vậy. Có thể thấy được trong lòng hắn thực sự rất vui. Hắn vui như muốn phát điên lên!

Trúc Bích Quỳnh bước nhanh mấy bước về phía hắn, nhưng lại chợt dừng lại.

Nàng nhìn ra được hắn rất vui vẻ.

Loại vui về vì nàng mà thành này làm cho trái tỉm nàng rung động lơ lửng, đến cả linh hồn bé nhỏ cũng bay bổng cả lên.

Nàng nhìn thấy sự vui mừng của hắn không có một chút giả vờ nào.

Nhưng... chỉ có vui mừng.

Có lẽ trước đây Trúc Bích Quỳnh sẽ không nghĩ đến những điều này, nhưng bây giờ nàng không tránh được nghĩ rằng, hắn cũng không hề yêu nàng. Đối với nàng, hắn chỉ có tình nghĩa và sự yêu thích giữa bạn bè với nhau mà thôi.

Có sự yêu thích giữa bạn bè với nhau đã là chuyện đáng để vui mừng, bản thân chết đi sống lại thì cũng phải vui vẻ cười vài cái mới đúng. Chỉ có điều, nàng vẫn không kiềm chế được, không tránh được, không nhịn được mà cảm thấy chua xót.

Huynh có biết ta đã phải trả giá như thế nào mới có thể trở về gặp huynh không?

Cuối cùng nàng đứng ở nơi còn cách Khương Vọng ba bước, rồi nói: "Khương đạo hữu, cảm ơn ngươi."

Giữa bọn họ chỉ cách nhau ba bước.

Trúc Bích Quỳnh nghĩ, nếu như hắn giang hai cánh tay ra thì nàng sẽ lập tức nhào tới.

Nhưng hai tay của Khương Vọng rất tuân thủ quy củ, quy củ một cách quá mức. Từ đầu tới cuối không hề có chút xu thế giang tay nào.

"Nói mấy lời vô vị gì vậy! Giữa chúng ta mà còn phải nói một tiếng cảm ơn sao!"

Khương Vọng thoải mái tiến lên phía trước, quan sát Trúc Bích Quỳnh một cách tỉ mỉ, lúc này mới xác nhận nàng thực sự trở về, xác nhận nàng khỏe mạnh hoàn hảo mà trở về.

Đáy mắt hắn đều là ý cười: "Mau nói cho ta biết ngươi đi ra như thế nào đi?"

Trúc Bích Quỳnh liếc nhìn lồng ngực hắn lần cuối rồi thu tầm mắt lại, miễng cưỡng nói: "Ta cũng không biết... Lúc tỉnh lại thì đã ở bên cạnh hồ nước rồi."

"Ta không biết nói chuyện với người khác như thế nào, cho nên không nói gì. Ta muốn chờ ngươi tới. Khi ngươi biết tin, chắc chắn sẽ đến đây"

Vì sao ngươi không ôm ta? Đây là câu hỏi ở trong lòng nàng, nhưng cũng chỉ hỏi trong lòng thôi.

"Không sao" Khương Vọng suy tính, nói: "Đúng thật là không thể nhớ được những gì trải qua trong bí cảnh Thiên Phủ."

Hắn đang suy nghĩ xem nên giải thích với Lữ Tông Kiêu như thế nào, dù sao trước giờ chưa có tiền lệ nào như chuyện này. Cũng không thể dùng một câu không nhớ rõ để xua tan hết nỗi lo lắng của Lữ Tông Kiêu đi. Cho dù hiện tại hắn có tư cách làm như vậy, cũng không cần e ngại Lữ Tông Kiêu, nhưng lý lẽ không phải như vậy.

"Sao vậy?" Trúc Bích Quỳnh cắn môi nói: "Có phiền phức gì sao?"

"Có thể có phiền phức gì chứ!" Khương Vọng bật cười lớn, lấp liếm vấn đề này đi: "Ngươi có thể trở về chính là một chuyện cực tốt! Chuyền đã qua rồi thì không nói nữa, người bắt nạt ngươi đều đã chịu báo ứng. Về sau ngươi có ý định gì không?"

Hắn hỏi nàng, ngươi có ý định gì?

Mà không phải là, về sau đi theo ta.

Hắn xem nàng là đồng bạn, bạn tốt, nhưng không phải là người yêu, thậm chí cũng không phải là thuộc hạ.

Tuy là cho nàng sự tôn trọng và tự chủ.

Nhưng Trúc Bích Quỳnh cũng đã từng là một người không có chủ kiến, không biết nên đến nơi nào.

Lúc này, ánh mắt của Trúc Bích Quỳnh lại ảm đạm đi một chút, gượng gạo hỏi: "Ngươi giết Quý Thiếu Khanh?"

"Yên tâm, không có phiền phức gì, ta vẫn nhớ kỹ lời nhắc nhở của ngươi!" Khương Vọng không muốn làm nàng lo lắng, giả vờ ung dung cười nói: "Quyết đấu công bằng, tranh đấu sinh tử. Ta sống, hắn chết, hai bên không oán. Chính là một chuyện đơn giản như thế thôi. Nói về ngươi đi, về sau muốn ở lại Tề quốc không?"

Trúc Bích Quỳnh lại cắn môi dưới, cuối cùng nói: "Ta về Điếu Hải Lâu!"

"Về Điếu Hải Lâu?"

Dưới cái nhìn của Khương Vọng, bất kể Trúc Bích Quỳnh đi tới nơi nào, là trấn Thanh Dương hay ở lại thành Thiên Phủ, cho dù là đi lưu lạc chân trời góc bể thì cũng không nên chọn trở về Điếu Hải Lâu.

Trở về cái nơi đã thương tổn nàng kia.

Khương Vọng hơi nóng nảy: "Chỗ kia còn có cái gì đáng cho ngươi lưu luyến sao?"

Trúc Bích Quỳnh nhìn xuống dưới, nhẹ nhàng nói: "Sư phụ ta đã chết rồi, Quý Thiếu Khanh cũng chết rồi, không còn ai muốn nhắm vào ta nữa. Từ nhỏ ta đã lớn lên ở đó, thực tế... cũng không biết nên đi nơi nào.

Nàng thực sự hy vọng mình được giữ lại, nhưng cũng không hy vọng là ly do giữ lại kiểu này.

Không phải là "vì muốn tốt cho ngươi", "lo lắng cho ngươi" mà là... "ta muốn ngươi ở lại".

Đáng tiếc hiện tại Khương Vọng không hiểu.

Hoặc là nói, một trái tỉm non nớt không có bao nhiêu chỗ mà hắn có thể hiểu.

Bình Luận (0)
Comment