"Ta đã giết Quý Thiếu Khanh, những người từng là đồng môn kia của ngươi kia sẽ không cho ngươi thái độ tốt gì" Khương Vọng tận tình khuyên nhủ, nói tiếp: "Hơn nữa, ngươi đã bị khai trừ khỏi tông"
"Không ai có lý do để hận ta, bởi vì ta chưa từng làm hại bất cứ kẻ nào" Trúc Bích Quỳnh tỉnh táo đáp lại: "Hơn nữa, ngươi đã hoàn thành rửa tội giúp ta, nếu như ta vô tội, vậy thì Điếu Hải Lâu kia không nên tiếp tục khai trừ ta. Dù cho về mặt tình bọn họ có không muốn thế nào, thì xét mặt lý bọn họ cũng không thể làm gì"
Khương Vọng hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn Trúc Bích Quỳnh một cái.
Hắn không nghĩ tới Trúc Bích Quỳnh có thể nói ra mấy câu như vậy.
Mấy câu này có chút trái ngược với trực giác, nhưng nhìn từ góc độ khách quan mà nói, quả thật có thể nhìn nhận sự việc theo cách này. Hầu hết thời gian, Điếu Hải Lâu nhất định sẽ tuân thủ quy củ của mình, đối với một cô nương không làm hại bất cứ kẻ nào như Trúc Bích Quỳnh, tình cảnh thê thảm của nàng đương nhiên có thể hóa giải rất nhiều mũi nhọn chĩa vào.
Vấn đề ở chỗ... làm sao Trúc Bích Quỳnh có thể gạt bỏ hết sương mù dày đặc phủ lên cảm xúc, để có thể bình tĩnh nhìn nhận những thứ này?
Đây vẫn là cô nương ngốc nghếch lần đầu gặp mặt đã lấy Thận Châu ra để đổi lấy bí pháp sao? Hay là cô nương bị Hồ Thiếu Mạnh lừa xoay vòng vòng?
Sở dĩ hắn không đề nghị Trúc Bích Quỳnh đi trấn Thanh Dương ngay từ đầu cũng là có lý do.
Lúc ở đài Thiên Nhai, hắn muốn sau này Trúc Bích Quỳnh sẽ đến trấn Thanh Dương, bởi vì lúc đó nàng đã bị phế hết tu vi, có thể đến trấn sống một sống yên ổn như một người bình thường.
Mà bây giờ, không biết Trúc Bích Quỳnh đã trải qua chuyện gì trong bí cảnh Thiên Phủ, tu vi còn tấn thăng đến Nội Phủ Cảnh.
Vậy lấy danh nghĩa gì để nàng tới trấn Thanh Dương đây?
Hắn làm thế nào cũng không thể sai bảo Trúc Bích Quỳnh giống như sai bải Phạm Thanh Thanh được. Vả lại Trúc Bích Quỳnh nhân họa đắc phúc (1), vào lúc còn trẻ như vậy đã đạt được thành tựu Nội Phủ Cảnh, tự có tiền đồ của nàng, ở lại trấn Thanh Dương sẽ chỉ là nhân tài không được trọng dụng.
(1 Nhân họa đắc phúc: trong họa có phúc, trong cái rủi có cái may.
Thật ra hắn nghĩ rằng, có thể tìm xem có cách để Trúc Bích Quỳnh gia nhập thanh bài hay không, có một chức quan ở Tề quốc, thì về sau có thể có mục tiêu phấn đấu cho riêng mình, có một tương lai tươi sáng.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là bản thân Trúc Bích Quỳnh tự nguyện.
Nhưng bây giờ Trúc Bích Quỳnh lại muốn về Điếu Hải Lâu...
Mà Khương Vọng phát hiện, bản thân lại không tìm được một lý đo có thể thuyết phục nàng.
Sau khi cân nhắc một phen, Khương Vọng mới nói: "Trên nguyên tắc ta tôn trọng bất kỳ quyết định gì của ngươi, nhưng ta vẫn hy vọng ngươi có thể suy nghĩ kỹ càng. Mặc dù từ nhỏ ngươi đã lớn lên ở Điếu Hải Lâu, nhưng ngươi cũng không có nhiều hiểu biết về nơi đó... Thực ra nếu như ngươi đồng ý, thì có thể phát triển tốt hơn ở Tê Quốc. Ở đây ta có một ít bạn bè..."
Lần đầu tiên Trúc Bích Quỳnh cắt ngang lời Khương Vọng: "Ta đã nhận rất nhiều ơn tình của ngươi, sao có thể tiếp tục làm phiền ngươi nữa?"
"Phiền cái gì mà phiền, chúng ta là bạn tốt. Bạn tốt phải giúp đỡ lẫn nhau, không phải là gây cản trở cho nhau." Lúc này, cảm xúc trong ánh mắt của Trúc Bích Quỳnh đã tan biến, nàng đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Chỉ thấy nàng khẽ cười nói: "Ta quyết định về Điếu Hải Lâu, ta quá ngu ngốc, chỉ có thể ở một nơi quen thuộc, nếu không rất dễ lạc đường. Trước kia không đủ cố gắng, về sau phải thật nỗ lực. Ngươi chúc phúc cho ta đi!"
Thái độ của nàng kiên định đến vậy, ý chí của nàng kiên quyết nhường ấy.
Cô nương này đã không giống trước kia. Khương Vọng nhận thức rõ ràng về điểm này.
Nhưng ánh mắt của hắn, tai của hắn, trực giác của hắn đều nói cho hắn biết, người này thực sự là Trúc Bích Quỳnh không sai.
Sau khi trải qua sinh tử sẽ có chút thay đổi, đây cũng là chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
"À..." Khương Vọng cũng không phải loại người có tính cách cưỡng ép ý nghĩ tự do của bạn bè, nên chỉ có thể thỏa hiệp: "Nếu như ngươi xác định đó là lựa chọn tốt nhất đối với ngươi, vậy thì ngươi cứ làm như vậy đi"
Trúc Bích Quỳnh đáp lời: "Những lựa chọn trong cuộc sống...
Không phải mỗi ngươi đều có lựa chọn tốt nhất. Nhưng chúng ta phải cố gắng hết sức không hối hận mới được."
Khương Vọng không hiểu lắm, có chút thẫn thờ nhàn nhạt không biết rõ nguyên do, nhưng vẫn cảm thấy rất vui mừng.
Loại vui mừng tìm được đường sống trong chỗ chết.
Hắn bước lên phía trước mấy bước, nhìn bóng nước trong suốt của Mãn Nguyệt Đàm: "Bất kể nói như thế nào, ta đều rất cảm ơn nơi này."
Trúc Bích Quỳnh nhìn bóng lưng của hắn, trong chốc lát ánh mắt trở nên vô cùng dịu dàng, khẽ khàng nói: "Ta lén nói cho ngươi biết một chuyện, về sau bảo bạn bè của ngươi đừng đến bí cảnh Thiên Phủ nữa."
Đợi đến lúc Khương Vọng quay đầu lại, ánh mắt của nàng đã khôi phục sự bình tĩnh.
"Sao vậy? Ngươi biết chỗ này có thay đổi gì sao?" Khương Vọng hỏi.
"Ta không nhớ kỹ nơi này đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta lờ mờ biết..." Trúc Bình Quỳnh nói tiếp: "Nơi này đã không còn gì, chỉ còn lại một giọt nước. Vào trong đó sẽ không thể thu hoạch được bất cứ cái gì nữa."
Vốn không cần nói ra bí mật này.
Nhưng nàng vẫn nói, bởi vì nàng vô cùng tin tưởng Khương Vọng.
Khương Vọng nghe xong thì sửng sốt.
Đương nhiên hắn hiểu được câu nói này nghĩa là gì.
Bí cảnh Thiên Phủ đã không còn!
Lại liên tưởng đến một truyền thuyết về bí cảnh Thiên Phủ...
Bí cảnh Thiên Phủ vốn không phải bí cảnh tự nhiên do trời đất sinh ra.
Đó chính là một hạt giống thần thông hoàn chỉnh, là thần thông nổi tiếng của Thiên Phủ lão nhân... Kính Hoa Thủy Nguyệt!
Chẳng biết vì sao có thể lấy xuống, chẳng viết vì sao có thể tồn tại độc lập, chẳng biết vì sao xuất hiện ở nơi đó, chẳng biết vì sao có thể duy trì.
Hiện tại, lại chẳng biết vì sao biến mất.
Nó thuộc về Trúc Bích Quỳnh rồi sao?
Trúc Bích Quỳnh có được Kính Hoa Thủy Nguyệt?
Thần thông Kính Hoa Thủy Nguyệt nằm trong tay Trúc Bích Quỳnh rồi, vậy nên chỗ này chỉ còn lại bọt nước thôi sao?
Lữ Tông Kiêu không phát điên không được!
Nếu như bên Tề quốc biết tin này, thì cũng sẽ không tùy tiện thả Trúc Bích Quỳnh rời đi.
Khương Vọng vừa nghĩ đến đây thì lập tức nói: "Nếu như ngươi khăng khăng muốn về Điếu Hải Lâu, vậy thì mau trở về đi. Nhân lúc hiện tại Trấn Hải Minh mới thành lập, không một ai có sức để chú ý đến ngươi. Nên nhanh chóng trở lại tường môn (2)
(2) Tường môn: ám chỉ mối quan hệ thầy trò.
Trúc Bích Quỳnh nhìn hắn một cái, một ánh mắt rất nhẹ, rất nhạt, tựa như không có dấu vết gì, càng không khắc sâu.
Sau đó nàng trực tiếp xoay ngươi sang hướng khác: "Được"
Trúc Bích Quỳnh cất bước đi ra ngoài.