Khương Vọng lẵng lặng suy nghĩ một lúc, rồi bước nhanh đi lên phía trước, bước một bước vào trong hành lang trước nàng, từ xa đã gọi Lữ Tông Kiêu: "Lữ đại ca, ta biết chuyện gì xảy ra rồi!"
Lữ Tông Kiêu mỉm cười: "Ô?"
Không đợi y hỏi đến Trúc Bích Quỳnh đi lướt qua ở bên cạnh, Khương Vọng đã kề vai sát cánh, cực kỳ thân thiết ôm y đi sang một bên: "Lữ đại ca, là như thế này..."
Trúc Bích Quỳnh lẳng lặng đi qua bên cạnh bọn họ, trên người vẫn còn khoác bộ trường bào màu xanh của Khương Vọng.
Đó chỉ là một cái trường bào cực kỳ bình thường, trong hộp trữ vật của Khương Vọng vẫn còn vài bộ kiểu dáng tương tự như vậy.
Nên Khương Vọng hoàn toàn không để ý đến.
Trúc Bích Quỳnh tất nhiên nhớ rõ, nhưng nàng không muốn trả.
Lữ Tông Kiêu không quan tâm đến Trúc Bích Quỳnh, bản thân điều này cũng là một loại thái độ.
"Lữ đại ca cũng biết quy tắc vận chuyển của bí cảnh Thiên Phủ, sau khi ra ngoài sẽ không nhớ bất cứ chuyện gì xảy ra trong bí cảnh. Đương nhiên, ta không muốn dùng lý do này để trốn tránh trách nhiệm"
Khương Vọng cân nhắc tìm từ, chậm rãi nói: "Không biết bằng hữu của ta gặp được chuyện gì trong bí cảnh Thiên Phủ, may mắn gặp được kỳ tích, khởi tử hồi sinh. Cơ hội này là ngài ban cho, ta chỉ biết cảm kích vô tận. Nhưng dù thế nào đi nữa, nàng đã điều chỉnh thời gian ra vào bí cảnh Thiên Phủ nên bên trong đó chắc chắn sẽ gây ra tổn thất cực kỳ lớn cho bí cảnh. Như vậy..."
Tay trái hắn cầm một ly nước thủy tỉnh, tay phải lấy ra một cây quải trượng đầu rồng, đưa tới trước mặt Lữ Tông Kiêu, thưa rằng:
"Hai món đồ này, một thứ tên Vân Mộ Tôn, có thể trữ nước nuôi thú, một tên Hành Tư Trượng, có năng lực ngự thú. Đều là bảo vật tu sĩ Ngoại Lâu cân đến. Lữ đại ca hãy chọn lấy một vật đi, xem như tiểu đệ nhận lỗi. Sau này chờ bí cảnh Thiên Phủ chính thức mở ra, chúng ta xác định được chỉnh xác tổn thất trong đó, ta sẽ đền bù thêm"
Nếu là trực tiếp nói ra rằng toàn bộ thu hoạch trong bí cảnh Thiên Phủ đều đã biến mất thì thành Thiên Phủ, thậm chí cả Tề quốc đều sẽ phản ứng, đây là điều hoàn toàn có thể đoán được.
Sự tổn thất một tòa bí cảnh tạo ra điều ngoài ý muốn của Trúc Bích Quỳnh. Người đưa nàng vào bí cảnh Thiên Phủ là Khương Vọng, thậm chí cả đám bằng hữu giúp hắn mở cửa kia, thậm chí cả bản thân Lữ Tông Kiêu đã mở cửa, đều phải gánh trách nhiệm nhất định - có lẽ đây chính là nguyên nhân Trúc Bích Quỳnh lưu lại một ảo ảnh chăng? Nàng ta cố ý để lại một ảo ảnh chính là vì phòng ngừa phiền toái này sao?
Lúc trước, làm sao Trúc Bích Quỳnh lại nghĩ tới những thứ này?
Nhưng bí cảnh Thiên Phủ biến mất, trong tình huống không biết nội tình bên trong, điều kiện bồi thường của Khương Vọng đã rất hậu hĩnh rồi.
Khi hoàn toàn không có cách nào xác định được tổn thất đã lấy một kiện pháp khí cấp Ngoại Lâu ra bồi thường trước đã, còn muốn thế nào nữa? Huống hồ, nếu sau này còn có tổn thất nữa, Khương Vọng vẫn hứa hẹn sẽ bổ sung thêm. Đương nhiên Khương Thanh Dương là người đáng tin, lời hứa của hắn đáng tin.
Hào phóng thế này, không kiếm đâu ra được.
Mà với Khương Vọng, bí cảnh Thiên Phủ mười hai năm mới mở một lần, lần trước mở là năm ngoái, đợi đến kỳ tiếp theo thì là năm Đạo Lịch thứ 3930 rồi.
Khương Vọng tự nghĩ, cho đến lúc đó hẳn mình cũng có thể gánh được trách nhiệm này. Đến khi ấy nên bồi thường thì bồi thường, nên giải thích thì giải thích, không để vị "Lữ đại ca" này chịu thiệt là được.
Hiển nhiên Lữ Tông Kiêu cũng rất kinh ngạc, nghe hắn giới thiệu hai kiện pháp khí này xong thì hăng hái hỏi thăm: "Đây chính là vật đính ước của Khương lão đệ sao?"
Khương Vọng không hiểu sao y lại hỏi vậy, nhưng vẫn giải thích rằng: "A, cũng không phải vậy, ta nhặt được trên chiến trường thôi"
"Vân Mộ, Hành Tư. "Hiểu khán thiên sắc mộ khán vân, hành dã tư quân, tọa dã tư quân" Lữ Tông Kiều nhẹ nhàng ngâm thơ, thở dài: "Nguyên chủ của bộ pháp khí này là một kề sỉ tình đó."
(Thơ Đường Bá Hổ)
Sáng ngắm sắc trời chiều ngắm mây, đi cũng nhớ chàng, ngồi cũng nhớ chàng.
Không ngờ Lữ Tông Kiêu này nhìn có vẻ thô kệch lại có được học thức nhường này, tâm tư tỉnh tế cỡ này.
"Thật sao?" Khương Vọng cười cười nói: "Không quan trọng. Nếu Lữ đại ca vừa mắt, có thể giữ cả hai"
Hoàn toàn thực sự không quan trọng.
Dù Bích Châu bà bà đã từng là người thế nào, có quá khứ thâm tình kiểu gì, tình tiết máu chó ra sao.
Khi bà ta ném Trúc Bích Quỳnh ra ngoài chịu chết, những thứ này không còn quan trọng nữa.
Vân Mộ Tôn và Hành Tư Trượng cũng không có giá trị trợ giúp lớn với hệ thống chiến đấu hiện tại của Khương Vọng. Lấy ra giải quyết phiền phức không có gì là không nỡ. Đương nhiên, bực đại sát khí cỡ Cá Ngũ Sắc này không thể đưa ra cùng với Vân Mộ Tôn được, hắn sẽ tìm thứ khác làm vật chứa.
"Khương lão đệ thật là một người khẳng khái trượng nghĩa" Lữ Tông Kiêu vỗ vỗ vai Khương Vọng: "Nhưng lão ca ta cũng không phải hạng người cay nghiệt thiếu tình cảm, làm sao lại đòi pháp khí của ngươi được? Mau thu lại đi!"
"Như vậy sao được? Lữ đại ca không thu, tâm ta khó có thể bình HÀ an.
"Làm sao mà không được?" Lữ Tông Kiêu nghiêm mặt, ra bộ rất nghiêm túc: "Vị bằng hữu nào đó của ngươi cũng chỉ dự định lấy thần thông rời đi thôi. Trong lịch sử bí cảnh Thiên Phủ, loại chuyện này chưa xảy ra được một ngàn lần thì cũng đủ tám trăm rồi. Thêm một lần bớt một lần có thì quan trọng đâu? Để ngươi bồi thường thì quá đáng!"
Lữ Tông Kiêu thấy Trúc Bích Quỳnh chỉ là dự định lấy thần thông thôi, còn chưa hái được thần thông cơ mà.
Nói cách khác, y thấy Trúc Bích Quỳnh ở cảnh giới Đằng Long, mà mình thấy Trúc Bích Quỳnh là Nội Phủ Cảnh!
Tu vi của Trúc Bích Quỳnh mà hai người nhìn được không giống nhau.
Lữ Tông Kiêu là tu sĩ có hy vọng Thần Lâm, sẽ không đến mức nhìn nhầm. Như vậy, đây là một trong những năng lực của Kính Hoa Thủy Nguyệt sao?
Môn thần thông trong truyền thuyết này huyền diệu biết bao nhiêu?
Khương Vọng cũng không nghĩ quá nhiều về vấn đề này, Lữ Tông Kiêu càng từ chối bồi thường, hắn càng ngại.
"Lữ đại ca, những người ngài nói kia là khi bí cảnh Thiên Phủ mở ra. Tình huống lần này của chúng ta thì khác, là cố tình mở ra bí cảnh lệch kỳ, vốn là đã để ngài phá lệ rồi, bây giờ lại... Ngài nhất định phải cho ta có cơ hội tỏ lòng mới được!"
"Ta mở bí cảnh Thiên Phủ sớm hơn hạn định không phải là vô điều kiện, cái gì nên giao các ngươi đã thanh toán rồi" Lữ Tông Kiêu khoát tay chặn lại, cực kỳ kiên quyết nói: "Được rồi, ngươi đừng nói nữa, ngươi chịu gọi ta một tiếng đại ca cũng là có lòng rồi! Đủ rồi! Còn do dự nữa sẽ ảnh hưởng đến tình cảm, Khương lão đệ!"