Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1413 - Chương 1413: Kính Hoa

Chương 1413: Kính hoa

Nói đến nước này rồi Khương Vọng hoàn toàn không còn có thể nói gì nữa.

Ý định muốn kết giao của Lữ Tông Kiêu rõ ràng như thế, còn kháng cự nữa khó tránh khỏi có về không thức thời.

Hắn nghĩ nghĩ một lát, bèn thu lại Vân Mộ Tôn và Hành Tư Trượng, lại nói: "Lữ đại ca, vậy thì nghe đại ca, trước mắt cứ gác lại tất cả đã. Chờ đến lần tiếp theo bí cảnh Thiên Phủ, xác định tổn thất, chúng ta sẽ lại đền bù"

Hắn đã hạ quyết tâm, chờ đến năm Đạo Lịch thứ 3930, nhất định sẽ phải nghĩ cách đền bù cho y. Hắn vững tin đến lúc ấy mình có tư cách đến giúp Lữ Tông Kiêu!

Mà Lữ Tông Kiêu cũng rất hài lòng với thái độ của Khương Vọng.

Thiên kiêu vốn đã hiếm thấy, một thiên kiêu trọng tín trọng tình lại càng đáng giá đầu tư.

Đạo lý rất đơn giản thôi, ai cũng biết Điền An Bình là tuyệt thế thiên kiêu, nhưng có mấy người dám hợp tác với y?

Người ta vừa mới phất lên một cái, đến cả đích tử danh môn Liễu Thần Thông cũng giết, giết thêm vài đồng bạn hợp tác cũng không có gì đáng kinh ngạc.

"Vậy cứ theo như lời Khương lão đệ nói!" Lữ Tông Kiêu cười ha hả, vỗ vỗ mạnh vào vai Khương Vọng.

Trên một con thuyền Long Cốt cô độc giữa biển.

Trong khoang thuyền chỉ có một nữ nhân trẻ tuổi mặc áo bào màu xanh.

Nàng lẳng lặng ngồi đó, im lặng thật lâu.

Trầm mặc, trầm mặc.

Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.

Nó nhỏ xuống trước người nàng, chợt loang rộng ra.

Một giọt nước mắt, hóa thành mặt trăng.

Một giọt nước mắt, hóa thành một tấm gương nước.

Trong kính chiếu ra một khuôn mặt rõ nét đang ngồi trầm mặc, nhưng không phải Trúc Bích Quỳnh.

Nàng cùng Trúc Bích Quỳnh giống nhau đến mấy phần, nhưng khuôn mặt nàng mềm mại dịu dàng hơn, ấm áp hơn, nhưng ánh mắt lại thêm vài phần ngoan lệ. Khí chất phức tạp khó tả này không hề giống với Trúc Bích Quỳnh ngây thơ hồn nhiên.

Nếu Hồ Thiếu Mạnh còn có thể sống nhìn thấy nàng, nhất định sẽ hết hồn la lớn.

Bởi vì nàng là... Trúc Tố Dao!

Nữ nhân trong thủy kính nói chuyện tuy ôn nhu nhưng trong đó có giấu một phần oán độc không thể che đi được: "Muội muội, ta đã nói gì với muội? Nam nhân đều đáng chết! Khi thích ngươi thì tình nồng ý mật, chỉ ước gì như con chó vẫy đuôi với chủ liễm gót giày của ngươi. Khi không thích ngươi thì vứt như giày rách, chỉ hận không thể dẫm ngươi xuống đất!"

Mí mắt Trúc Bích Quỳnh cụp xuống: "Nhưng hắn... cũng không thích muội"

"Không thích muội thì càng đáng chết hơn!" Nữ nhân trong thủy kính hung ác nói: "Muội tốt như thế, dựa vào cái gì mà hắn không thích muội? Vì thế, hắn sẽ phải trả một cái giá cực đắt!"

"Không dược!" Trúc Bích Quỳnh hơi khựng lại, sau đó kiên quyết lắc đầu: "Tỷ không được hại hắn!"

"Muội xem hắn xem, chỉ ước gì đuổi muội đi thật nhanh như tiễn ôn thần vậy. Đến thế rồi mà muội vẫn còn cảm thấy hắn tốt sao?"

"Không, là hắn lo cho muội, sợ giữ muội ở lại sẽ xảy ra phiền phức."

"Thôi đi! Hắn có nhiều bằng hữu thế, giao thiệp mạnh như thế, giữ muội ở lại Tế quốc thì có phiền toái gì? Muội muốn giúp hắn, đến bây giờ rồi vẫn còn muốn giúp hắn. Nhưng hắn lại ghét bỏ muội! Ghét bỏ muội không đủ thiên phú, không đủ tu vi, thiếu trí tuệ, không thể giúp hắn! Nam nhân vốn là như vậy, căn bản trong mắt không hề có nữ nhân, chỉ có giá trị! Chỉ xem ngươi đáng giá bao nhiêu Nguyên Thạch! Tình cảm là cái gì? Đám nam nhân kia không biết!"

"Không, không phải thế!" Trúc Bích Quỳnh yếu ớt phản bác, trước mặt Trúc Tố Dao, thậm chí nàng ta còn không thể nói lớn tiếng, nhưng vẫn rất ngoan cường phản đối: "Trên thế giới này có người xấu, cũng có người tốt. Khương Vọng hắn... hắn là nghĩ cho muội, hắn chưa từng khiến muội tổn thương"

"Nghĩ cho muội sao? Ha ha ha ha..." Nữ nhân trong kính cười điên cuồng một trận rồi đột nhiên im bặt, hung ác nói: "Nếu nghĩ vì muội thật, vì sao khi muội liều chết truyền tin cầu cứu, hắn lại không lập tức phái người tới đón muội rời khỏi Điếu Hải Lâu? Lại để muội chịu khổ trong hải ngũ như thế!"

Trúc Bích Quỳnh nhếch môi nói: "Hắn còn rất trẻ, hắn không thể nghĩ chu toàn tất cả mọi chuyện. Khó tránh khỏi sẽ có chuyện hắn không nghĩ tới. Chỉ tại muội, tại muội ở Điếu Hải Lâu lại không nghĩ rõ ràng được hậu quả của chuyện này, không chạy trốn trước..."

"Ha! Nghĩ không chu toàn sao? Ra biển một lần, tuy nói là gian nan hiểm trở nhưng thật ra lại kiếm được đầy bồn đầy bát, chưa từng chịu thiệt nửa phần cơ đấy. Muội xem dáng vẻ tên Thành chủ Thiên Phủ Thành kia nịnh nọt hắn đi! Giết Quý Thiếu Khanh còn có thể toàn thân trở ra, loại người này giống như sẽ nghĩ không chu toàn sao?"

Trúc Tố Dao dựng ngược mày liễu: "Khi muội chịu khổ trên đài Thiên Nhai kia, đám bằng hữu kia của hắn thực sự không có cách nào cứu muội được sao? Thực sự bọn họ đã nghĩ tất cả biện pháp, cố gắng hết sức sao? Hay là, bọn họ cũng không cho rằng muội không đáng phải nỗ lực nhiều như thế? Vị trí của muội trong lòng Khương Vọng mới quyết định đám bằng hữu kia của Khương Vọng sẽ làm tới nước nào!"

Trong thủy kính, nàng chăm chú nhìn vào hai mắt Trúc Bích Quỳnh như muốn xuyên thủng trái tim nàng ta: "Muội muội của ta, muội tự biết mà, không phải sao?"

Trúc Bích Quỳnh cắn cắn môi dưới, nói.

"Hắn đã nói, hắn coi muội là bằng hữu. Hắn chưa từng lừa gạt muội. Còn cả các bằng hữu của hắn... muội và bọn họ vốn không quen biết, bọn họ không có trách nhiệm làm bất kỳ chuyện gì vì muội. Hắn đã vì muội làm những chuyện kia là muội cảm tạ lắm Às1 TỔI.

"Thế giới này rất nguy hiểm, muội không thể ngây thơ như thế mãi, cứ nghĩ tốt cho người khác như thế được. Khi muội xảy ra chuyện, đám sư đệ, sư tỷ sư muội kia có ai quản muội? Ngay cả bà bà... bà bà cũng chỉ quan tâm đến giá trị, không phải sao? Ta có thể kiếm tài nguyên cho bà ấy, bà ấy liền sủng ái muội đủ kiểu.

Ta không làm được, bà ấy sẽ ép khô tất cả giá trị của muội, sau đó vứt bỏ muội.

"Không phải tất cả mọi người đều như thế" Trúc Bích Quỳnh không biết phải cãi lại thế nào, chỉ có thể phản đối: "Không phải tất cả mọi người đều như thế, chí ít Khương Vọng không phải..."

Trong thủy kính, Trúc Tố Dao dịu giọng lại: "Muội muội ngốc của ta, muội vẫn thế, lúc nào cũng nghĩ cho người khác. Nhưng trên đời này ngoại trừ ta, còn ai có thể thực sự suy nghĩ cho muội chứ?"

"Tỷ tỷ..." Trúc Bích Quỳnh nhìn nàng ta, trong mắt tràn đầy nước.

Trúc Tố Dao trong thủy kính đưa tay lau lau như muốn xóa đi nước mắt cho nàng ta: "Nghỉ ngơi thật tốt đi, muội muội của ta.

Có tỷ tỷ đây rồi, về sau không ai có thể bắt nạt muội nữa"

Sóng biển vỗ nhè nhẹ, con thuyền chầm chậm đung đưa.

Chim biển bay nhanh dưới tầng trời thấp.

Xa xa có tiếng ca dao vang lên, không biết là ai đang hát...

""Đều nói siêu phàm thật tốt, từng bước lên cao từng bước kiêu ngạo, sinh tử chỉ như đầu ngón tay"

Tát biển giận, đấu với kẻ ngoan cố hung ác, nghèo trí dung, Đều nói là siêu phàm tốt, một đời không an bình, gió êm sóng lặng... chỉ không thấy"

Bình Luận (0)
Comment