Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1415 - Chương 1415: Trên Giấy Có Một Tiểu Sinh

Chương 1415: Trên giấy có một tiểu sinh

"Vậy là tốt rồi" Người đàn ông kia nói xong liền đi ra ngoài. "Xin dừng bước."

Xem ra song phương đã nhất trí tại một điểm: giữ khoảng cách.

Khương Vọng nghe vậy bèn dừng bước, không đưa tiễn nữa.

Quản sự tòa biệt phủ này tiến tới cẩn thận hỏi: "Công tử, đây là ai vậy? Thật là kiêu ngạo!"

Trên dưới trong phủ ai cũng biết Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng là huynh đệ chí thân. Nhất là từ khi Trọng Huyền Thắng chiếm thế thượng phong trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị gia chủ, vẫn thường ở lại phủ Bác Vọng Hầu, cường hóa địa vị người kế thừa của mình. Trong tòa biệt phủ này, Khương Vọng gần như là một chủ nhân khác.

Khương Vọng cười cười nói: "Không tính là đại nhân vật gì, chẳng qua chỉ xuất thân tứ phẩm thanh bài trổ lên. Làm sao? Ngươi muốn cho người ta một bài học hử?"

"Tiểu nhân làm sao có bản lãnh này." Quản sự rụt cổ xám xịt tránh ra một bên.

Làm gia nhân trong Trọng Huyền gia, khó tránh khỏi những người này không coi ai vào mắt. Nhưng dù thế nào đi nữa, viên quản sự này cũng không dám nói không coi một bộ đầu thanh bài tứ phẩm trở lên ra gì.

Khương Vọng thuận miệng nhắc nhở một câu rồi dặn dò: "Chuẩn bị một chiếc xe ngựa, ta muốn tới quận Thu Dương một chuyến"

Quản sự làm việc rất nhanh, lập tức đi thu xếp, không tới một khắc sau đã có một cỗ xe ngựa trang trí xa hoa đứng trước cửa phủ.

Thực ra Khương Vọng cũng không thích xe ngựa nổi bật thế, nhưng không nói gì, lên xe rời phủ.

Chuyến này hắn ra ngoài đương nhiên là để xử lý hậu sự của Chử Mật, thăm nom thê nhi Chử Mật một chút xem có thể làm chút gì không.

Thê nhi Chử Mật đều sống ở quận Bão Long, vừa vặn nằm sát quận Thu Dương.

Mà quận Thu Dương lại là tộc địa của Trọng Huyền gia.

Khương Vọng lựa chọn tới quận Thu Dương trước lấy danh nghĩa là thay mặt Trọng Huyền Thắng tới tổ từ tộc địa dâng hương, sau đó, về nhà Trọng Huyền gia rồi sẽ tìm cơ hội vụng trộm tới quận Bão Long một chuyến.

Sở dĩ hắn phải phiền toái như vậy là vì chắc chắn Chử Mật sẽ không muốn có người biết đến tin tức về thê nhi mình. Chử Mật giấu diễm cả đời, để cho thê nhi có thể sống cuộc đời của người bình thường đương nhiên là có lý do của mình. Hiện giờ hắn ta chết rồi, Khương Vọng tuyệt không cho phép mình lấy danh thiện ý mà để lọt tin này ra.

Cũng không biết hôm nay là ngày gì.

Khương Vọng tu hành trong biệt phủ Hà sơn mấy ngày cũng không thấy người nào đến bái phỏng, không gặp phải sóng gió gì.

Hôm Nay cuối cùng cũng nhúc nhích, nhưng xe ngựa vừa rời biệt phủ Hà Sơn, còn chưa kịp ra khỏi Lâm Tri đã bị người ngăn lại.

"Công tử, có người cầu kiến." tiếng xa phu bên ngoài báo.

Khương Vọng tạm dừng tu hành, hơi nhấc ngón tay, rèm vải liền bị một sợi gió nhẹ cuốn lên.

Từ khi đắc đạo thần thông Bất Chu Phong, hắn đã bắt đầu phân ra một phần tỉnh lực để tập dùng đạo thuật hệ Phong, rảnh là dùng, không phải là vì muốn thể hiện, mà là vì muốn vận dụng thần thông tốt hơn.

Dù sao thì, Bất Chu Phong sau khi dung nhập với Sát Sinh Đinh đã mạnh hơn Tam Muội Chân Hỏa rồi.

Bên ngoài có một người đàn ông thân hình cao lớn hơi khom mình câu nệ đợi bên cạnh xe ngựa.

Khương Vọng nhìn người kia, chẳng có ấn tượng gì, tới khi thấy một đôi bàn tay thô to dị thường mới bất ngờ nhớ ra người này là Phúc Hải Thủ Diêm Nhị, danh xưng Lâm Hải Đệ Nhất Đằng Long.

Khi Khương Vọng tu hành đạt tới cảnh giới Đằng Long, người này lại có thêm danh xưng Bình Tây Song Sát, có tư cách đứng ngang tay với Khương Vọng.

Đến lúc này...

Nhìn người kia đang khom lưng chờ đợi như ve sầu.

Khương Vọng hoàn toàn không có ý khinh mạn mà hồi: "Ngươi có chuyện gì?"

Diêm Nhị vòng hai tay ôm quyền, cung kính nói: "Công tử nhà ta thiết yến ở Ôn Ngọc Thủy Tạ, muốn mời Khương công tử bớt chút thời gian tới gặp một lần."

Bảo ma tử?

Khương Vọng nhíu nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Ta muốn ra ngoài một chuyến. Có chuyện gì chờ ta quay về Lâm Tri rồi nói"

Dứt lời, màn kiệu tự nhiên rủ xuống.

Xa phu nhấc dây cương, nghiêm chỉnh điều khiển tuấn mã rảo bước tiến lên.

Diêm Nhị đứng bên cạnh, không thể mời người đến đương nhiên gã không cam lòng, nhưng cũng không dám ngăn xe nữa.

Khương Vọng của lúc này ngày này, gã không thể mạo phạm.

Bảo Trọng Thanh tìm tới cửa có chuyện gì nhỉ?

Ngồi trong xe ngựa, Khương Vọng suy nghĩ miên man, không có đầu mối gì bèn ném ra sau ót.

Nếu Bảo Trọng Thanh có chuyện muốn tìm, cứ quy củ đến nhà cầu kiến, có lẽ hắn còn muốn trò chuyện một chút. Còn tùy tiện sai sử một hạ nhân đến mời, nói một câu khó nghe thì thân phận hiện tại của Bảo Trọng Thanh không có tư cách này.

Ngoài ra, Trọng Huyền Thắng cũng đã nói, Bảo Ma Tử này không đơn giản.

Người có thể được Trọng Huyền Thắng kiêng kị nhất định là khó đối phó.

Mặc kệ y có tâm tư gì!

Dù sao cũng khó mà đoán được đám người lòng dạ sâu, đầu óc linh hoạt này, dứt khoát chờ Trọng Huyền Thắng về mặc cho bọn họ lục đục với nhau đi.

Khương Vọng nhắm mắt lại, mặc cho xe ngựa lộc cộc đi, chìm vào tu hành ngày qua ngày.

Từ Lâm Tri đô thành Tề quốc đến quận Thu Dương chỉ cần đi qua quận Tế Xuyên.

Quan đạo của Tề quốc được làm cực kỳ rộng rãi vuông vức, dù Khương Vọng không có yêu cầu gì về tốc độ nhưng trước khi màn đêm buông xuống, xe ngựa cũng đã chạy đến quận Thu Dương.

Lúc này đã hoàng hôn, một vị lão giả sắc mặt hồng hào đang chờ trước tộc địa Trọng Huyền gia.

Khương Vọng vẫn còn ấn tượng về ông, chính là Trọng Huyền Lai Phúc, lão bộc phủ Trọng Huyền Thư, xưa kia đã từng làm mưa làm gió tại trấn Thanh Dương. Khi ấy còn làm chỗ dựa cho phụ thân của Hồ Thiếu Mạnh, Hồ Do Thị...

Mới một năm trôi qua mà đã như một thế hệ.

Một năm này phát sinh quá nhiều chuyện, nhiều sóng gió hơn cả đời rất nhiều người.

Thế giới quá rộng lớn, mỗi thời mỗi khắc đều có vô số sự cố bắt đầu hoặc kết thúc, trong từng góc trên thế gian này, vẫn luôn có anh tài quật khởi, anh hùng vẫn lạc. Những thứ vẫn khiến Khương Vọng trằn trọc đây, trên con đường vạn dặm lao tới, nhiều khi tình cờ gặp được, cũng có một số thứ phải khăng khăng gắng sức đuổi theo.

Hắn thay mặt Trọng Huyền Thắng tới tổ từ Trọng Huyền gia tế tự đương nhiên không thể muốn đi lúc nào thì đi, bản thân Trọng Huyền Thắng đương nhiên muốn tới sớm.

Trọng Huyền Lai Phúc sớm nhận được tin tức từ Khương Vọng nên đã chờ sẵn ngoài tộc địa.

Thấy có xe ngựa từ Lâm Tri tới, lão ta liên tục chạy trên con đường nhỏ ân cần chào hỏi: "Khương công tử! Bên này lão nô đã thu dọn phòng ốc cho ngài xong, ngài đi đường mệt nhọc, đêm nay nên nghỉ ngơi lấy tinh thần đã, ngày mai hãng tới tự từ"

Nào còn thấy nửa phần vênh vang đắc ý trước kia?

Bình Luận (0)
Comment