Lão ta vốn là nô bộc sinh tử trong nhà, rất được gia chủ tín nhiệm, bản thân cũng đã phục vụ mấy đời trong phủ Trọng Huyền Thư, lại được ban cho họ Trọng Huyền, thực ra từ lâu không cần tự xưng là "lão nô" nữa rồi. Dù có xưng vậy cũng chỉ là xưng với Trọng Huyền Thư mà thôi.
Hôm nay đối mặt với Khương Vọng lại cố ý tự hạ thấp mình.
Với Khương Vọng hiện giờ, Trọng Huyền Tín cực kỳ tích cực a dua, mở miệng một cái là gọi đại ca, càng không cần nói đến một hạ nhân như lão ta.
Khương Vọng cũng không đến mức so đo quá khứ với lão ta, chỉ ấm giọng cười nói: "Làm phiền lão trượng"
Quả tim treo tận cổ họng của Trọng Huyền Lai Phúc nhẹ nhàng hạ xuống, toàn thân nhẹ nhàng an tâm.
Trước khi đến đón Khương Vọng, lão ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ phải chịu hắn mắng chửi làm nhục. Bởi vì trước kia có khúc mắc nên lão ta đáng lẽ có thể tránh thật xa, với địa vị hiện tại của Trọng Huyền Thắng, còn có nhiều, rất nhiều người có thể tới đón Khương Vọng đó.
Nhưng vì Tín công tử nhà mình.
Hiện giờ Tín công tử quy thuận theo Thắng công tử, Khương Vọng lại là bạn thân của Thắng công tử, được Thắng công tử tin tưởng coi trọng nhất.
Lão ta không muốn sự tồn tại của mình để lại bất kỳ khúc mắc gì trong lòng Khương Vọng.
Lần này lão ta tới đây chính là chủ động đưa mặt cho người ta đánh, cho người ta trút giận đó.
Nhưng lão ta không ngờ, vị thiên kiêu nổi danh thù dai này lại ôn hòa như thết "Sao có thể xứng được công tử gọi một tiếng lão trượng? Gọi tiểu nhân Lai Phúc là được rồi." Trọng Huyền Lai Phúc xoa xoa khóe mắt, vội quay người lại nói: "Mời công tử đi theo ta"
Đi qua mấy vòng hành lang đình các chẳng mấy chốc hai người đã đến phòng khách.
Gian phòng được bố trí rất cẩn thận, giường chiếu đệm chăn đều là đồ mới.
Sau khi thấy Khương Vọng thể hiện sự hài lòng.
Trọng Huyền Lai Phúc bèn khom lưng đứng cạnh cửa cố gắng ám chỉ: "Công tử lặn lội đường xa tới đây hẵn là rất mệt rồi? Ta mời mấy người tới xoa bóp giúp ngài được không? Đều là người trẻ tuổi, có thiên phú, dung mạo xinh đẹp, thủ pháp rất tốt, tay rất mềm.
Khương Vọng:...
Trọng Huyền Lai Phúc cho rằng hắn còn đang do dự bèn quan tâm khuyên nhủ: "Ngài yên tâm, đều có kỹ thuật hạng nhất, thay phiên xoa bóp cho ngài, chắc chắn có thể giúp ngài thư giãn.
Mấy người không đủ... vậy mười người nhé"
Lần này lão ta dốc hết vốn liếng ôm chặt đùi quý nhân thay công tử nhà mình rồi.
*" Khương Vọng cố nhịn nói: "Ta thật sự cần nghỉ ngơi, được không? Ngươi đi xuống trước đi"
"Được ạ!" Trọng Huyền Lai Phúc cúi đầu khom lưng đóng cửa phòng lại.
Nhưng lão ta không đi ngay, mà do dự đứng ngoài cửa hồi lâu mới lên tiếng ướm hỏi: "Thỏ nhỉ gia (1) lão nô cũng có thể tìm được, nếu ngài..."
() Thô nhỉ gia (ông già thỏ): một dạng nam kỹ.
"Cút!"
Trọng Huyền Lai Phúc lập tức im miệng vội vàng bước đi.
Lần này là đi thật.
Người này thật phức tạp.
Một mặt, người này ở vào uy phong nhà Trọng Huyền gia làm không ít chuyện kiếm tiền đổ đầy túi riêng. Nhớ lại lần kia diễu võ giương oai trước mặt Khương Vọng chắc hẳn không phải lần duy nhất.
Một mặt khác, lão ta quả thực trung thành cảnh cảnh với Trọng Huyền Tín. Một khi thuận theo, phục vụ cho ai là từng li từng tí, thật sự là quan tâm từ đầu tới chân.
Vẫn là câu nói kia của Tht đúng, nếu như cần, ai cũng có ích.
Mặc dù Khương Vọng cũng không đến mức tiếp tục so đo cùng Trọng Huyền Lai Phúc nhưng cũng sẽ không làm loạn cùng lão ta.
Khương Vọng chỉ nhàn nhạt đảo qua trà, hoa, nến, hương trong phòng một chút, xác nhận an toàn rồi thì ngồi luôn lên giường xếp bằng tiến vào trạng thái tu hành.
Sau trận đánh trên đài Thiên Nhai, rất nhiều người tôn xưng hắn là đệ nhất Nội Phủ các quần đảo ven biển.
Đương nhiên cái danh hào này thật vang dội.
Nhưng chính hắn không thể không tỉnh táo nhận ra.
Hắn có thể dùng tu vi Tam Phủ đè bẹp tất cả Nội Phủ ở Điếu Hải Lâu chỉ là vì vừa vặn khi ấy trong Điếu Hải Lâu hết đệ tử Nội Phủ đỉnh cao, nhóm cao thủ trước đó đều đã nhảy ra đến Ngoại Lâu, thậm chí là Thần Lâm, mà lứa sau thì chưa đủ thời gian trưởng thành.
Nếu không, làm sao đến lượt hắn được xưng vô địch Nội Phủ, dù có thêm cái hạn chế Cận Hải đi nữa cũng không chắc chắn có thể.
Không nói những người khác, chỉ riêng dưới trướng Dương Cốc thôi cũng không chắc đã không có ai đánh được một trận với một tu sĩ Nội PHủ là hắn. Chỉ là Dương Cốc không nhất thiết phải thò đầu ra mà thôi.
Mà chỉ một cấp Nội Phủ của các quần đảo ven biển còn xa chưa đủ để hắn dừng bước. Ngọn núi hắn muốn trèo lên vẫn còn xa xa lắc.
Đại bộ phận tu hành đều là công phu lấy nước mài đá, cần phải thai nghén ra từng khỏa đạo nguyên, phá giải từng môn đạo thuật một...
Muốn có được một ngày phong quang, cần bỏ ra mười năm khổ tu.
Đã từ rất lâu trước kia Khương Vọng đã nhìn ra được đạo lý này.
Tới khi trời tờ mờ sáng hắn mời mở mắt rời phòng.
Chỗ hắn ở là phòng khách Trọng Huyền Lai Phúc sắp xếp, không nằm ở vị trí trung tâm của tộc Trọng Huyền. Xem chừng Trọng Huyền Lai Phúc thu xếp vậy là tính để cho tiện lúc sau "an bài", dù sao thì công khai gọi người vào trong tộc địa "bóp chân"
khách cũng khó nghe.
cho Như thế, đâm ra lại tiện cho Khương Vọng.
Khi hắn rời đi có thể lặng lẽ không một tiếng động, không ai chú ý.
Căn cứ theo tư liệu Lâm Hữu Tà đưa tới, Chử Mật và sư phụ bị phạt di Mê Giới cũng có quan hệ khá gần với vị Liễu Huyền Hổ nổi danh Liễu thị kia.
Liễu Huyền Hổ thiên phú khó khăn, tu vi thường thường, có chồng tài nguyên lên cũng không chống nổi, nhưng may mắn lại có xuất thân hiển khác, dù bản thân không biết phấn đấu thì những gì có trong tay cũng là nhiều người cả đời cũng không tưởng tượng nổi.
Thuận lý thành chương, cũng lọt vào mắt kẻ có tâm.
Sư phụ của Chử Mật cũng là một trong số đó.
Có thể hình dung được mối nguy muốn bứt râu hổ.
Lấy trộm được đồ từ người Liễu Huyền Hổ khác nào dẫm lên mặt Liễu thị ở Phù Phong, không bị người của Liễu gia giết chết tại chỗ đã là may mắn lắm rồi.
Dù Liễu thị ở Phù Phong có xuống dốc cỡ nào đi nữa thì cũng đã từng là thế gia đứng đầu Tề quốc, hổ chết còn da, một Lương Thượng Lâu làm sao có thể đắc tội được.
Nói nghiêm túc thì, sư phụ Chử Mật bị phạt đi Mê Giới tẩy tội cũng không oan tí nào. Trên thực tế, vị đệ tử của Chử Mật đi theo vị "sư công" kia là chết trong tay Liễu gia đấy.
Về phần bản thân Chử Mật có tham dự trong đó không, sau khi tự thú, đến cùng là chủ động cầu sống khi đại nạn đến hay thật sự chia sẻ chịu tội cho sư phụ...
Thì ngay cả Lâu Hữu Tà cũng không thể xác nhận.
Cho tới bây giờ, đây vĩnh viễn là một bí ẩn.
Điều duy nhất Khương Vọng có thể xác nhận chỉ có là một tiếng "Qua sông!" trước khi rời khỏi Giới Hà.
Như vậy, hắn đã còn sống rời khỏi được Mê Giới, dù thế nào cũng phải tới xem thử.
Dù là trước khi chết, Chử Mật chưa từng cầu xin lấy một câu.