Xem ra cái thân phận bằng hữu của Chử Hiếu Học ở chỗ của nàng ta mắt thấy rất có hiệu quả, có thể khiến cho "chín điều chú ý lớn, tám hạng mục cảnh giác" mà Chử Mật đã dạy cho nàng ta, tất cả đều bỏ ra sau đầu.
Khương Vọng còn đang nghĩ ngợi, Trương Thúy Hoa đã quay lại hô to: "Cẩu Nhi, Sơn Tử! Ta đi ra ngoài một chút, các ngươi giúp ta trông chừng Yêu Nhi, đừng để cho nó chạy lung tung!"
Trong đám người truyền tới hai tiếng trả lời.
"Được rồi Hoa tỷ!"
"AiP Xem ra danh tiếng của nàng ta ở trong lò ngói này rất tốt.
Khương Vọng cũng thu hồi lại nhận định trước đó, Trương Thúy Hoa vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm hắn, này là đang "bày ra cơ bắp" đây mà. Đơn giản là muốn biểu đạt: nhìn thấy những hán tử này không? Nếu như ngươi dám có ý đồ xấu gì đó, lão nương sẽ tùy tiện gọi vài người tới xé xác ngươi.
"Yêu Nhi..." Khương Vọng hỏi: "Là con của ngươi và Hiếu Học ca sao?"
Trương Thúy Hoa nhếch miệng cười: "Chẳng lẽ ta còn có thể cùng người khác sinh em bé à? Chân mày kia, con mắt kia, không thể nào là hạt giống của người khác được!"
Khương Vọng sở lên mũi, không có năng lực chống đỡ lại phong cách ngôn từ thẳng thắng đến như vậy.
Trương Thúy Hoa vừa đi ra ngoài vừa giải thích: "Đốt ngói là việc cần phải chịu khó, không thể cách xa người dù chỉ một chút. Lúc em bé còn nhỏ cũng không thể nào cách xa người, vẫn luôn dẫn theo làm việc, từ từ trưởng thành ở ngay bên trong cái lò ngói này."
Đi ra khỏi lò ngói, nàng ta tháo cái khăn trùm đầu vốn đã không còn nhìn ra màu sắc xuống, phủi bụi đen đi, trong giọng nói có chứa kiêu ngạo: "Chớ nhìn thấy nó nhỏ, đã có thể tự mình đốt 1"
ngói được rồi đấy Nàng ta cười nói: "Chỉ là không kêu nó làm!"
Trượng phu nàng ta một đi không trở lại, nàng ta một mình dẫn theo đứa nhỏ làm việc ở bên trong lò ngói, giống như nam nhân dùng sức khỏe để kiếm sống, đốt gạch đốt ngói, mang vác nặng chuyển ngói.
Thế nhưng giọng điệu của nàng ta, tình trạng của nàng ta lại không có một chút oán giận mà chỉ có kiên trì đối mặt với cuộc sống cùng sự hài lòng đơn giản chất phác.
Khương Vọng nhìn nụ cười này, đã biết được vì sao Chử Mật lại yêu nữ nhân kia.
Lúc hắn còn đang nói chuyện với Trương Thúy Hoa, một cái đồi trọc đã bắt đầu khởi động - là một cái lò ngói sức lửa cực mạnh ở gần đó, màu xanh ngọc bích hiếm có.
Vào thời điểm tháng năm, mặc dù là đồi trọc nhưng cũng không khó chịu lắm, thỉnh thoảng còn có gió thổi đến khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu.
"Đứa nhỏ gọi là Chử Yêu à?" Khương Vọng hỏi.
"Đúng vậy. Tẩu tử và em dâu sinh sớm hơn ta, lúc Yêu Nhi được sinh ra, trượng phu ta nói Yêu Nhi rất hay. Hình như là nói như vây: hoàng đế thương con trưởng, bách tính thương con yêu"
Trên mặt Trương Thúy Hoa lộ vẻ tươi cười: "Hắn là một người có học vấn"
"Ặc..." Khương Vọng che giấu lương tâm, hùa theo nói: "Hiếu Học ca của ta đúng là có tri thức."
Trương Thúy Hoa hoàn toàn không nghe ra sự gượng gạo của hắn, hơi có vẻ đắc ý: "Còn không phải sao? Trước đây ta gọi là Trương Thúy Hoa (). Trượng phu ta nói chữ Hoa tầm thường, bảo ta gọi là Thúy Hoa. Ta cũng không biết có khác biệt hay không, nhưng nghe có vẻ êm tai, vừa nghe là đã thấy vui vẻ!"
() Ý Chử Mật là đổi Thúy Hoa (#‡Ê) thànhThúy Hoa (Š'#), hai chữ Hoa này đồng âm nhưng khác cách viết.
Lúc này Khương Vọng vẫn còn đang đánh giá coi Trương Thúy Hoa êm tai hơn "Trương Thúy Hoa' bao nhiêu. Chẳng qua ở trong mắt lẫn trong lời nói của Trương Thúy Hoa, toàn bộ đều là sự hài lòng, đều là vui vẻ...
Những thứ kia, những thứ tốt đẹp mà nàng ta quý trọng, có phải là lực lượng lớn nhất đã giúp cho nàng ta chèo chống cuộc sống này không?
Cho dù thanh danh của Chử Mật ở bên ngoài ra sao, cho dù mọi người nhìn nhận hắn ta thế nào, ít nhất ở tại trấn Ngõa Dao này vẫn còn có một người sùng bái hắn ta, một người thật lòng thật dạ yêu hắn ta.
"Đúng là rất hay." Khương Vọng suy nghĩ rồi hỏi: "Hoa tỷ, ta thấy khí sắc của tỷ rất không tốt. Ta am hiểu một chút y thuật, hay là tiện thể ta giúp tỷ xem mạch một chút được không?"
Hắn càng nghĩ lại càng không biết phải giúp quả phụ của Chử Mật ra sao, định xem trước tình trạng thân thể của đối phương một chút, xem xem có thể giúp người này Siêu Phàm được không.
"Vậy thì có gì mà không tiện, ta cũng đã làm nương người ta!"
Trương Thúy Hoa cởi khăn trùm đầu xuống, dùng sức chà xoa tay rồi mới duỗi tay ra phía trước: "Ngươi xem đi!"
Khương vọng duỗi ba ngón tay ra, y khuôn y dạng đắp lên trên mạch, kỳ thực là đang điều động đạo nguyên tiến hành quan sát.
Hắn phát hiện ra dược lực còn chưa tan hết ở bên trong thân thể của Trương Thúy Hoa - là dược lực của Khai Mạch Đan.
Hắn dùng trạng thái rất tùy ý hỏi: "Hiếu Học ca có cho tỷ nếm thử thứ gì đó đặc biệt hay không?"
"Không có." Trương Thúy Hoa lắc đầu, một lát sau lại nói: "Có một lần ta sinh bệnh, hắn đã chạy rất xa cầu dược cho ta, là một viên đan hoàn, tìm thần tiên cầu xin! Ta ăn xong thì khỏe lên, nhiều năm trôi qua như vậy, cũng không còn sinh bệnh thêm lần nào nữa"
Xem ra Chử Mật đã từng thử để cho nàng ta Siêu Phàm, chẳng qua hiển nhiên là nàng ta không đủ thiên phú, thân thể cũng không có điều dưỡng đến trạng thái phù hợp, cho dù có dùng Khai Mạch Đan thì cũng không có cách nào thành công.
Vậy thì hắn còn có thể làm gì để giúp đỡ nữ nhân này đây?
Khương Vọng còn đang nghĩ ngợi, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Trương Thúy Hoa. Vẻ thật thà lẫn cứng cỏi trong đôi mắt kia chẳng biết từ lúc nào đã tán đi.
Nàng ta nhìn hắn: "Đại huynh đệ, ngươi nói thật cho ta biết đi.
Hiếu Học nhà ta... có phải đã xảy ra chuyện rồi không? Ngươi đừng có giấu ta nữa!"
Bờ môi dính ngấn bụi hơi nhúc nhích, khống biết là đang muốn khóc hay muốn cười: "Nếu như hắn đã không còn, cũng không thể gạt ta uổng công chờ đợi hắn chứ? Ta cũng không phải không có ai thèm"
Khương Vọng tự cho là biểu hiện của bản thân rất bình thường, nhưng lại không thể giấu diếm được một nữ nhân đang nhớ trượng phu của mình.
Năm năm, nàng ta một mình dẫn theo đứa nhỏ, chờ đợi Chử Mật năm năm.
Dĩ nhiên không phải không có ai muốn nàng ta, ít nhất thì tên hán tử khỏe mạnh trước đó rõ ràng là có ý đối với nàng ta.
Thế nhưng ý nghĩa của câu "không thể gạt ta uổng công chờ đợi", nói đúng hơn chính là: nếu như không phải uổng công chờ đợi, nếu như có thể chờ đợi được thì cho dù có lâu hơn nữa nàng ta cũng nguyện ý chờ.
Trong lòng Khương Vọng vốn đã nghĩ ra vài cái lý do, nhưng giờ phút này, chống lại đôi mắt kia... đôi mắt không hề có một chút sức lực nào, rồi lại như có sức mạnh nhất. Hắn đột nhiên một câu cũng không nói ra được.
"Hắn đi rất vinh dự, rất vẻ vang!" Cuối cùng Khương Vọng cũng lên tiếng.
Trương Thúy Hoa sửng sốt một hồi, từ từ, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Nàng ta dùng đôi tay thô ráp dính đầy tro ngói bụm kín mặt mình, khóc không thành tiếng.
Khương Vọng chỉ đứng ở bên cạnh, yên lặng ở cùng.
Gió tháng năm lúc có lúc không, ở trên một cái đồi trọc chỉ cần nhìn sơ là có thể thấy được bao quát tất cả, nghẹn ngào qua lại.