Qua một khoảng thời gian thật lâu, Trương Thúy Hoa mới dùng ống tay áo ra sức lau mắt, xong rồi ngẩng đầu lên nói: "Lúc hắn ra đi, hắn nói sẽ còn trở lại"
Trong mắt nàng ta đã không còn nhìn thấy nước mắt, thế nhưng trên mặt lại mảng trắng mảng đen, cố gắng ra vẻ bình tĩnh: "Ít nhất thì hắn không có gạt ta, hắn là không trở về được, không phải không trở về..."
Khương Vọng ngồi xổm nửa người, đưa tay quơ qua qug lại trước mặt Trương Thúy Hoa, nguyên tố Thủy dịu dàng phớt qua mặt nàng ta, lau sạch "hình vẽ" do nước mắt và tro ngói trộn lẫn tạo nên.
Lực lượng kia vừa dịu dàng ấm áp lại vừa mềm mại, không hề làm cho nàng ta cảm thấy khó chịu.
Trương Thúy Hoa rõ ràng đã bị một màn thần kỳ này làm cho giật nảy mình, tạm thời quên mất nói chuyện.
Khương Vọng nhẹ giọng nói: "Trượng phu của tỷ và ta là người giống nhau. Ta và trượng phu tỷ là bằng hữu, nếu như tỷ đồng ý mà nói, ta có thể giúp cho các người trải qua cuộc sống sinh hoạt khác biệt"
Chắc là không có bất kỳ một người bình thường nào có thể từ chối sức hút của Siêu Phàm.
Khương Vọng vẫn luôn nghĩ như vậy, từ lúc hắn còn rất nhỏ đã có khát vọng Siêu Phàm, vì thế hắn không sợ khó khăn nguy hiểm, không nề hà gian lao vất vả.
Trương Thúy Hoa im lặng một hồi, đột nhiên hỏi: "Có phải rất nguy hiểm không? Người như các ngươi, rất nguy hiểm đúng không?"
Khương Vọng muốn nói rằng: không đến Ngoại Lâu Cảnh thì sẽ không cần phải tới Mê Giới chém giết. Thế nhưng nếu không đến Ngoại Lâu, không đi Mê Giới thì liệu có nguy hiểm hay không?
Tu hành Đằng Long Cảnh, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị thất thủ ở bên trong sương mù tối tăm, chẳng lẽ như vậy thì không nguy hiểm sao?
Bồi hồi trước Thiên Địa Môn, đau đớn không thể tiến thêm, không phải đã bức điên không biết bao nhiêu tu hành giả đó sao?
Chu thiên do Chu Thiên Cảnh dựng nên, một khi gấp rút đột phá, ai dám nghĩ đến hậu quả Đạo Toàn nổ vụn?
Hơn nữa, người chân chính bước lên con đường tu hành, ai lại cam tâm mãi mãi đều đứng ở chân núi, vĩnh viễn đều là Du Mạch cơ chứ?
Sao hắn có thể nói Siêu Phàm không phải là một con đường nguy hiểm được đây?
"Chắc chắn là rất nguy hiểm" Trương Thúy Hoa khẽ lắc đầu, tự mình hỏi tự mình trả lời: "Trượng phu của ta rất cẩn thận, đến múc nước ở trong giếng còn phải yêu cầu ta ở sau lưng giữ chặt hắn. Nếu như không phải rất nguy hiểm thì... hắn sẽ không xảy ra chuyện."
Khương Vọng thở dài một hơi: "Ta không thể đảm bảo ở thế giới Siêu Phàm chắc chắn không có nguy hiểm. Ta chỉ có thể nói, bước trên con đường này thì sẽ có cơ hội nắm chặt vận mệnh của bản thân"
Hắn duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng điểm vào mi tâm của Trương Thúy Hoa, dùng lực lượng thần hồn truyền tin tức của trấn Thanh Dương vào trong não nàng ta: "Khi nào tỷ nghĩ thông suốt rồi thì có thể bảo Chử Yêu đi đến chỗ này tìm ta, nói tìm Khương Thanh Dương là được."
Hắn thu ngón tay lại: "Trừ cái đó ra, đừng cho bất kỳ kẻ nào khác biết chuyện này. Ta có không ít rắc rối, trượng phu của tỷ cũng vậy."
Loại thủ đoạn truyền tin tức vào trong não này, rõ ràng đã vượt xa khỏi tưởng tượng của Trương Thúy Hoa. Chử Mật cũng chưa bao giờ bày ra thực lực Siêu Phàm ở trước mặt nàng ta.
Nhưng không ngờ nàng ta lại rất bình tĩnh.
Sau khi nàng ta nghiêm túc suy nghĩ xong, lại cất tiếng nói: "Hài tử còn nhỏ, đợi nó trưởng thành rồi, ta sẽ nói nó tự mình quyết định"
"Được." Khương Vọng cũng không ép buộc, ngược lại nói: "Như vậy chúng ta nói đến chuyện tiếp theo đi. Cuộc sống của các người có gặp vấn đề gì không?"
Trước khi Chử Mật đi nộp mình, không có khả năng không lưu lại đồ bảo vệ cho vợ con. Người như hắn ta, đương nhiên biết không thể lưu lại quá nhiều của cải, nhưng vẫn phải đảm bảo sinh hoạt cơ bản cho bọn họ, chắc chắn là không có vấn đề.
Nhưng sao lại đến mức bây giờ Trương Thúy Hoa còn phải ở bên trong lò ngói chuyển ngói, giống như đàn ông bán sức khuân vác vậy?
Trương Thúy Hoa suy nghĩ, lắc đầu trả lời: "Chúng ta vẫn ổn"
Khương Vọng sợ nàng ta không hiểu ý mình, lại càng nói thẳng:
"Bây giờ chắc tỷ đã biết ta là hạng người gì, có năng lực ra sao rồi. Nếu như tỷ gặp phải ấm ức hay vấn đề khó khăn gì, có rào cản gì không thể vượt qua thì cứ nói cho ta biết là được. Ta đương nhiên gặp núi mở núi, gặp nước chặn nước, tỷ không cần phải lo lắng"
Mí mắt Trương Thúy Hoa hơi rũ xuống: "Ta từ nhỏ lớn lên ở chỗ này, trấn Ngõa Dao chính là nhà của ta, ai có thể khiến cho ta chịu ấm ức được chứ? Ngươi không cần nhớ kỹ như vậy đâu"
Khương Vọng ngẫm nghĩ, cũng không tiếp tục truy hỏi.
Trương Thúy Hoa có thể một mình nuôi lớn đứa nhỏ, vừa rồi còn luôn quát tháo những nam nhân ở bên trong lò ngói kia, tuyệt đối không phải một người có tính cách mềm yếu. Nàng ta không muốn nói, khẳng định là có lý do không muốn nói.
Liên quan đến bản thân còn có tẩu tử, có em dâu, thật ra cũng không khó đoán được nguyên do trong đó. Việc trong nhà người ngoài khó xen vào.
Trương Thúy Hoa sợ hắn là một tu sĩ Siêu Phàm, làm việc không quan tâm đến mạng người bình thường, âu cũng có thể lý giải.
"Như vây đi" Khương Vọng lấy một túi bạc vụn ra, cũng không phải hắn không muốn cho nhiều, mà là vì suy nghĩ cho an toàn của mẹ con nàng ta: "Số bạc này tỷ cầm lấy đi..."
Trương Thúy Hoa đột nhiên lùi ra xa, giọng điệu cực kỳ kiên quyết: "Ta không thể nhận được!"
Khương Vọng nói tiếp: "Là trước đây ta tìm Hiếu Học ca mượn, bây giờ vẫn chưa có chỗ hoàn lại..."
Trương Thúy Hoa lại sải bước trở về: "Có thật là mượn không?"
Khương Vọng trả lời: "Sao mà giả được? Tu sĩ Siêu Phàm chúng ta không thể gạt người, gạt người sẽ không thể tu hành. Ta vội vã chạy tới trả tiền là vì muốn thực hiện lời hứa của mình!"
Lúc này Trương Thúy Hoa mới thu túi vải kia vào: "Thiếu nợ thì trả tiền, là nên làm"
"Đương nhiên là nên làm" Khương Vọng mỉm cười đáp, hắn đưa mắt nhìn ra sắc trời: "Thời gian không còn sớm nữa, ta phải đi Às1% TỐI.
Hắn duỗi ngón tay ra chỉ chỉ lên trần của mình: "Nhớ kỹ chuyện ta đã nói với tỷ. Chử Yêu vĩnh viễn đều có lựa chọn. Tỷ không cần phải chịu trách nhiệm, đó là cha nó đã kiếm cho nó."
Trương Thúy Hoa không nói gì, gắt gao ôm chặt túi bạc vụn, bỗng nhiên cúi người, bái Khương Vọng một cái thật sâu.
Lúc nàng ta đứng thẳng dậy, người trẻ tuổi có gương mặt thanh tú kia đã biến mất không thấy.
Hết thảy tựa như một giấc mơ, ngoại trừ bạc ôm trong lòng, gió thổi tới bên tai ra, đường như hết thảy đều không chân thực.
1"
"Nương, nương!
Chử Yêu gầy yếu nhưng lanh lợi, chung quy cũng không cần kêu đám Sơn Tử trông chừng, nhanh như chớp chạy tới.
Lúc Trương Thúy Hoa quay người sang chỗ khác, trên mặt còn có vẻ tươi cười: "Đến, hài nhi, nói cho nương biết, con đã kiếm được tổng cộng bao nhiêu tiền rồi?"
"Hì hì" Chử Yêu giơ ngón tay ra, nghiêm túc đếm số lại, cái miệng thiếu một cây răng cửa cười toe toét nói: "Bảy Đao tệ lận đó!
Trương Thúy Hoa cúi người, xoa đầu thằng bé: "Yêu Nhi, con có tiền đọc sách rồi!"
"Thật sao?" Ánh mắt Chử Yêu giống như cha của thằng bé, vừa nhỏ vừa dài, có vẻ gian xảo. Giờ phút này hai mắt thằng bé tỏa sáng như sao, nó thật sự không thích đọc sách cho lắm, nhưng ở trong học đường sẽ ở chung với những đứa nhỏ khác, chắc chắn là chơi vui hơn chuyển ngói.
"Đúng đó, hài nhi của nương rất giỏi!" Trương Thúy Hoa ôm con trai vào lòng, nhẹ giọng nói: "Đã kiếm được đủ rồi!"