Hai người chân trước chân sau bước vào từ đường tổ tiên Trọng Huyền.
"Đang làm gì đó!"
Một giọng nói tràn đầy trung khí vang lên sau lưng, phá vỡ sự trang nghiêm và thanh tịnh của từ đường.
Khương Vọng nhìn lại thì thấy một lão giả râu ngắn ở đối diện hắn đang trừng mắt lên nhìn.
Hắn thản nhiên đối mặt, nhưng lại không hề lên tiếng.
Vẫn là câu nói kia, nơi này là Trọng Huyền gia, hắn không muốn thay Trọng Huyền Thắng đi đắc tội người ta.
Trọng Huyền Lai Phúc nghe được giọng nói, quay người lại chầm chậm bước tới, đi đến gần người nọ, cúi đầu khom lưng đáp: "Gia lão, vị này chính là Khương Vọng công tử, là người thay Thắng công tử đến từ đường tổ tiên tế tự"
Cái vị gia lão râu ngắn của Trọng Huyền Thị này nghe Trọng Huyền Lai Phúc giải thích xong, lại không hề để ý đến lão ta mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào Khương Vọng: "Ngươi là kẻ nào?
Dựa vào cái gì thay thế Thắng công tử đến từ đường tổ tiên tế tự? Từ đường tổ tiên của Trọng Huyền gia chúng ta là nơi mà hạng cướp gà trộm chó gì cũng có thể đến tế tự được sao?"
Cho dù địa vị của Trọng Huyền Lai Phúc có tăng lên cỡ nào, suy cho cùng cũng chỉ là gia nô của Trọng Huyền gia, vĩnh viễn đều không có khả năng cao hơn gia chủ, lại càng không cách nào sánh bằng gia lão.
Vì thế cho dù Trọng Huyền Lai Phúc hoàn toàn bị coi thường thì lão ta cũng không có lấy một chút vẻ mặt buồn bực.
Trọng Huyền Lai Phúc chỉ sợ Khương công tử bị oan ức, trở về bên Thắng công tử, Tín công tử nhà mình không có cách nào bàn giao.
Cho nên mặc dù trong lòng lão ta đang sợ hãi, nhưng vẫn cắn chặt răng, trên mặt cười làm lành bước tới nói: "Gia lão, ngài bế quan quanh năm nên có thể có điều không biết. Khương công tử là bằng hữu tốt, tri kỷ thâm giao của Thắng công tử chúng ta, là Thanh Dương Trấn Nam, thanh bài bổ đầu tứ phẩm, Vệ Hải Sĩ cấp hai, cũng được tính là thiên kiêu thế hệ trẻ tuổi của Đại Tể Ị?
chúng ta Gia lão này rõ ràng là tới kiếm chuyện.
Từ lúc đến tới giờ, nếu như nói Trọng Huyền gia còn có người nào chưa biết đến tên Khương Vọng, trừ khi kẻ đó hoàn toàn không quan tâm đến vị trí gia chủ tương lai thuộc về ai. Nhưng làm gì có tên tộc nhân nào của Trọng Huyền gia lại không quan tâm gia chủ là ai cơ chứ?
Khương Vọng nắm rõ điểm này, nhưng hắn không muốn làm lớn chuyện lên, vì thế mới không lên tiếng.
Trọng Huyền Lai Phúc giống như cũng hiểu rõ điểm này, nhưng lão ta hy vọng vị gia lão này có thể tỉnh táo một chút, cho nên nói là giải thích, thật ra là đang tạo thế.
"Thì ra là hàng Nam Tước!"
Lão giả râu ngắn cười giễu một tiếng: "Khi nào thì cánh cửa Trọng Huyền gia chúng ta đã thấp tới mức này rồi?"
"Là Thắng công tử mời Khương công tử thay mặt tế tự..." Trọng Huyền Lai Phúc vẫn còn muốn khuyên nhủ, muốn dùng tên tuổi của Trọng Huyền Thắng đè ép người.
Nhưng lão giả râu ngắn vừa trở tay đã lập tức một cái tát đánh tới: "Chỗ này có phần cho ngươi nói chuyện sao?"
Trọng Huyền Lai Phúc thậm chí còn không dám né tránh, đã chuẩn sẵn tinh thần bị đánh rớt nửa hàm răng.
Thế nhưng một tát này lại không có rơi xuống, vẫn còn ở giữa không trung, bị một cánh tay trẻ tuổi có lực đón được.
Lão giả râu ngắn chỉ cảm thấy hoa mắt, người trẻ tuổi ở bên trong từ đường tổ tiên kia đã xuất hiện ngay trước mặt. Mà cổ tay của lão... lại giống như bị sắt cố định!
Ánh mắt Khương Vọng bình thản nhìn lão, chậm rãi nói: "Ngài tức giận trong lòng, cần gì phải đi ức hiếp hạ nhân? Không duyên không cớ phá hỏng thanh danh của gia tộc Trọng Huyền thị"
Hắn quay nửa người, dùng tay trái nhàn rỗi chỉ vào câu đối khắc ở trước từ đường tổ tiên: "Nên biết trên câu đối ở từ đường tổ li lài tiên này có hai chữ "trảm vọng "Ngươi... buông ra!" Lão giả râu ngắn âm thầm dùng sức, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ra khỏi bàn tay cứng rắn kia.
Nói thế nào thì lão cũng là tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh, ở trước mặt người trẻ tuổi này lại như đứa trẻ không có lực!
Lão vừa tức vừa gấp, đến mức không lựa lời nói: "Ngươi... tên đồ đệ điên cuồng xằng bậy này, chẳng qua là trèo lên Trọng Huyền gia chúng ta kiếm sống, ăn của Trọng Huyền gia chúng ta, uống của Trọng Huyền gia chúng ta, bây giờ lại còn dám can đảm ra tay với ta nữa à?"
Khương Vọng chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười, năm ngón tay khẽ nới lỏng. Lão giả râu ngắn bất ngờ không kịp đề phòng suýt nữa té ngã, liên tục lùi lại mấy bước mới đứng vững.
"Thì ra ngươi có biết ta"
Khương Vọng mỉm cười nhìn chằm chằm người nọ, dù bận nhưng vẫn ung dung hồi han: "Vẫn chưa biết ngươi là vị nào, tên họ là gì?"
Ngươi không có khả năng không quen ta, ta lại cơ bản không biết ngươi là ai.
Vấn đề đến đây, tới cùng là ai có phân lượng hơn, đến cùng là ai điên cuồng xằng bậy.
Trong lời nói của Khương Vọng không hề có một chữ khinh miệt nhưng lại rất có vẻ khinh miệt.
"Lão phu Trọng Huyền Hanh Thăng, lão phu sợ ngươi biết chắc?"
Lão giả râu ngắn trợn mắt: "Ngươi một tên nhóc hoang dã, có thể làm gì được ta đây!"
Lão cố ý khuấy đục nước, muốn chọc giận đối phương. Tốt nhất là thanh niên này kiềm chế tính tình không được đi lên đánh lão đi.
"Ta lười làm khó ngươi lắm" Khương Vọng cười nói.
Không phải không thể, mà là lười.
"Theo kỳ hạn trở về tộc, dâng một nén nhang cho từ đường tổ tiên là tâm ý của Trọng Huyền Thắng. Bây giờ huynh ấy đang làm việc ở bên ngoài, tạm thời hơn phân nửa chưa thể về được, cho nên mời ta thay thế, ta mới đến đây một chuyến, chỉ vậy mà thôi.
Ta có thể không đến"
Hắn cũng không tiếp tục tranh chấp, người bỏ đi thẳng ra ngoài:
"Vậy thì cứ để cho Trọng Huyền Thắng tự mình đến đi"
Ngụ ý rất rõ ràng: chờ Trọng Huyền Thắng tới tìm ngươi đi.
Cho dù có nói thế nào thì Trọng Huyền Hanh Thăng cũng là gia lão của Trọng Huyền gia, là tộc nhân họ gốc Trọng Huyền.
Khương Vọng có đối phó lão thế nào cũng không thích hợp. Nhẹ thì không có ý nghĩa, nặng thì dễ khiến cho Trọng Huyền Thắng khó xử, giao cho Trọng Huyền Thắng tự mình xử lý mới là cách tốt nhất.
Mà cái tên mập mạp mặt mày hiền hoà trong lòng hung ác kia, chắc chắn sẽ không vì Trọng Huyền Hanh Thăng lớn tuổi mà chừa mặt mũi cho lão.
Trọng Huyền Lai Phúc vội vàng kéo đại môn từ đường lại, bám sát đi theo sau lưng Khương Vọng rời đi.
Trong lòng Trọng Huyền Hanh Thăng bồn chồn một hồi, lại cảm giác cực kỳ thoải mái. Lão đường đường là gia lão, bàn tay đang giơ lên không trung rồi lại sửng sở không có cách nào vỗ xuống!
Lúc này bóng lưng Khương công tử tiêu sái rời đi, lại oai hùng bất phàm đến như vậy.
Cái gì gọi là khí thế? Đây gọi là khí thế!
"Cuồng đồ!" Đối với những lời mà Khương Vọng thuận miệng bỏ lại, Trọng Huyền Hanh Thăng cắn răng tức giận mắng mỏ, lại khó nén cảm giác ngoài mạnh trong yếu.