"Hắn có thể ra sớm, có thể tham gia Hoàng Hà Hội, có thể dương danh thiên hạ. Nhưng ta không còn là đệ đệ béo không có chút sức phản kháng nào"
Trọng Huyền Thắng tỉnh táo nói: "Trong khoảng thời gian này, ta đã dùng việc làm ăn của gia tộc, buộc chặt số lượng đông đảo bô lão. Trọng Huyền Hanh Thăng cản trở huynh cúng tế từ đường kia chỉ là kẻ ta cố ý dung túng, để ông ta mất mặt trước mặt tằng thúc công. Tằng thúc công nhìn thấy ông ta luồn lên nhảy xuống, sẽ chỉ cho rằng Trọng Huyền Tuân còn có rất nhiều bô lão ủng hộ, cho dù ông ấy không giúp ta, cũng sẽ không giúp Trọng Huyền Tuân nữa.
Nhưng thật ra, dù tên tuổi của thiên kiêu chói mắt đi chăng nữa, chẳng lẽ còn thực tế bằng thịt ăn vào trong miệng sao? Huống hồ Trọng Huyền Thắng ta cũng không phải kẻ yếu. Ai có thể mang đến nhiều chỗ tốt hơn cho mọi người, ai có thể dẫn dắt gia tộc đi càng xa, đáp án sẽ không nghiêng về một phía.
Không chỉ như vậy. Đảo Sùng Giá mà Trọng Huyền Tuân đổi lấy từ ban đầu, đã không còn nữa, bố cục của hắn ở vùng biển đã thất bại thảm hại. Mà ta tạo dựng lực ảnh hưởng của Trọng Huyền gia ở vùng biển một lần nữa. Tứ thúc sẽ không tỏ thái độ, nhưng đám người Trọng Huyền Tín sẽ ủng hộ ta mà không chút do dự."
"Ta căn bản không sợ hắn ra ngoài thì sẽ thế nào, thời gian chúng ta tranh đấu còn rất dài. Hơn nữa, Khương Vọng, thực lực bây giờ của huynh cũng không hề kém hơn hắn quá nhiều."
Trọng Huyền Thắng nói đến đây, trong ánh mắt có chút áy náy:
"Nhưng Hoàng Hà Hội lần này... hi vọng của huynh quả thật không lớn lắm, dù sao huynh vẫn trẻ tuổi một chút"
Nhưng ánh mắt Khương Vọng lại rất bình tĩnh: "Nói cách khác, trong số người cạnh tranh danh ngạch Hoàng Hà Hội, có thêm một đối thủ rất mạnh. Như thế mà thôi, đúng không?"
"Quả thật... có thể nói như vậy" Trọng Huyền Thắng thở dài một hơi.
Hắn ta hỏi ở trong lòng, nhưng làm sao huynh có thể nói hời hợt đến như vậy? Huynh đệ của ta, Khương Vọng?
"Vậy thì cạnh tranh xem." Khương Vọng nói khẽ.
Trọng Huyền Thắng lặng im mấy giây, bỗng nhiên lại bùng cháy ý chí chiến đấu thay Khương Vọng: "Đúng! Hươu chết vào tay ai còn chưa biết đâu!"
Khương Vọng cười ha ha một tiếng, theo kiếm mà đi.
Nhìn bóng lưng phóng khoáng rời đi của người kia, Trọng Huyền Thắng đột nhiên bĩu môi: "Tiểu tử này có phải tuấn tú hơn không? Hình như đã sắp đuổi kịp ta rồi!"
Thập Tứ suy nghĩ rất chân thành một lát, sau đó lắc đầu.
Ý là còn kém ngươi không ít đâu.
Trọng Huyền Thắng yên lòng.
Hắn ta suy nghĩ, lại hỏi: "Thập Tứ, nàng biết hôm nay vì sao biểu hiện của huynh ấy ngu xuẩn đến như thế không?"
Thập Tứ tiếp tục lắc đầu.
"Huynh ấy sợ ta không định chia lãi chỗ tốt của Thái Hư Giác Lâu" Trọng Huyền Thắng cười lạnh một tiếng: "Quá coi thường Ị?
da mặt của ta rồi Lúc này Thập Tứ không lắc đầu, nàng lấy tay che mặt, dùng giáp phần tay che mặt nạ lại.
Cách mặt nạ, nàng vẫn cảm thấy xấu hổ.
Cho dù cảm thấy Trọng Huyền Thắng là bảo bối của nàng đến thế nào, trong chốc lát nàng vẫn hơi khó tiếp nhận —— Da mặt dày không phải lời mắng người sao?
Vì sao huynh có thể kiêu ngạo như vậy!
Lại nói, Yến gia không lấy quân công gia truyền, từ trước đến nay đều đi con đường chính trị.
Nhưng khác với gia tộc quan văn bình thường thích đưa con cháu đi học tại bốn thư viện lớn hoặc Tam Hình Cung, đa số con cháu Yến gia đều vào học tại tộc học nhà mình.
Thí dụ như Yến Phủ, chính y đã được gia gia của y đích thân dạy học vấn cho, chưa từng đi thư viện nào nghe giảng.
Các thế hệ Yến gia có nhân tài không dứt, đến khi gia gia Yến Phủ - Yến Bình lên làm tướng quốc, cực hạn của người làm thần tử, Yến gia đạt tới thanh thế cao nhất.
Nhưng trước Yến Bình, sự phú quý của Yến gia đã được người khác biết đến rộng rãi. Sự giàu có của Yến thị Bối Quận, đứng hàng đầu khắp thiên hạ. Lời này không phải nói bừa.
Tộc học Yến thị được không ít người Tề coi là học phủ đỉnh cấp, đáng tiếc lại không nhận học sinh bên ngoài.
Sau khi Yến Bình lui ra từ vị trí tướng quốc, liền về Bối Quận quê quán, rất ít đặt chân đến Lâm Tri, chính là vì tránh cho người bên ngoài nói xấu.
Nhưng đương kim bệ hạ thường gửi thư đến Yến gia, thỉnh giáo quốc sự cùng Yến Bình, có thể thấy được ân vinh không dứt.
Khương Vọng là người làm việc dứt khoát, đi ra ngoài đã gọi người triệu một chiếc xe ngựa, đi thẳng đến Lâm Tri.
Sau khi tiến thêm một bước trong quan hệ với Lữ Tông Kiêu, hắn thuận tiện hơn nhiều khi ở thành Thiên Phủ, ít nhất không cần giống như trước kia, còn cần mình ra mặt đi thuê xe ngựa.
Hắn tùy tiện dặn dò một tiếng, đã có người xử lý lưu loát.
Khi xe ngựa tới, Khương Vọng vừa xem liền nhìn thấy thấy ấn ký nổi bật của Bảo Thị thương hành.
Hắn cười lạnh một tiếng trong lòng, cứ muốn thuê của nhà ngươi đấy!
"Cộp! Cộp! Cộp!"
Xe ngựa vừa lái vào thành Lâm Tri, đã nghe thấy một hồi hỗn loạn.
Đám người Lâm Tri rộn ràng đi đường trong thế giới âm thanh, tiếng mắng nhau, kể chuyện, rao hàng, xe kêu ngựa hí.... trong hỗn loạn vẫn có trật tự, cho đến khi bị một chiếc xe ngựa mạnh mẽ đâm tới quấy nhiễu.
Cả hồ nước mùa xuân như nhăn lại, làm cho người ta nhíu mày.
Khương Vọng cũng không nói lời nào, tự quét dọn Nội Phủ. Dù đã có được Bí Tàng, nhưng hắn vẫn có thể hiểu rõ chính mình sâu sắc hơn thông qua "quét dọn" gian phòng Nội Phủ.
Thăm dò bản thân, thăm dò thế giới, tu hành vĩnh viễn không có giới hạn.
Người đánh xe của cửa hàng xe ngựa Bảo Thị cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh, thành thành thật thật đánh xe ngựa tới ven đường, mặc cho người sắp đến kiêu ngạo đi qua.
"Đây là xe ngựa nhà ai, không có quy củ như thế, không sợ làm người qua đường bị thương sao?"
"Thế nào, ngươi đi lên cản được? Đây chính là xe ngựa phủ Quốc cữu!
"Ai, đi thôi, đi thôi, ai chọc nổi chứ?"
Tiếng bàn tán trong đám người cũng không thoát được lỗ tai của Khương Vọng.
Phủ Quốc cữu?
Người thân của đương kim Hoàng hậu Đại Tê?
Mẫu tộc của Thái tử Khương Vô Hoa?
Hắn nhớ mang máng, Tụ Bảo Thương Hội kia có một chấp sự danh dự, tên là Tào Hưng, chính là người của quốc cữu gia Hà Phú. Sau này Tụ Bảo Thương Hội vừa xảy ra chuyện, người kia liền bứt ra, vội vàng lui lại, trực tiếp tuyên bố Tụ Bảo Thương Hội sụp đổ.
Một đoạn thời gian sau đó, phủ Quốc cữu này gần như mai danh ẩn tích, khiêm tốn đến mức không thể khiêm tốn hơn. Sao hiện tại lại trở nên kiêu ngạo rồi?
Khương Vọng không vui lắm, nhưng cũng không định làm cái gì.
Thứ nhất, thái độ của đối phương hơi ngang ngược, nhưng cũng chỉ kêu to rất phách lối, không thực sự có can đảm đụng đến người dân nào. Người đánh xe rõ ràng có chút tu vi, tay khống chế con ngựa rất ổn, rõ ràng biết ranh giới cuối cùng ở đâu.
Phỏng chừng chỉ vì thỏa mãn sự kiêu căng của vị công tử trong xe ngựa kia—— nói như thế, vậy đó quả thật là một phế vật.