Khương Vọng cũng quen biết không ít công tử ở Tề Quốc, vung tiền như rác, sát phạt quyết đoán, lưu luyến bụi hoa... loại nào đều có, nhưng hắn thật sự chưa từng thấy phế vật như thế này, lấy việc kiêu căng trước mặt dân chúng làm thú vui.
Thứ hai, về phía mình, hắn chỉ tránh đường mà thôi, không phải là chuyện uất ức gì. Hơn nữa, con ngựa này lại không treo minh bài của hắn, không có ai biết người trong xe ngựa ngồi chính là Khương Thanh Dương hắn.
Người đánh xe kéo xe ngựa về trên đường lớn một lần nữa, nhỏ giọng oán trách một câu: "Không biết Bắc Nha làm ăn gì, phóng xe trên phố xá sâm uất cũng không hỏi, chỉ có thể quản mấy người bình thường."
Nói từ trên danh nghĩa, Thanh Bài cũng trực thuộc Bắc Nha.
"Có lẽ là không ai thấy, thấy rồi thì đương nhiên sẽ quản." Khương Vọng hơi xấu hổ, nói qua màn cửa: "Lại nói, xe ngựa Bảo gia các ngươi mà cũng sợ phủ Quốc cữu sao? Còn nhường đường cho bọn họ."
Chiếc xe ngựa này được người của phủ thành chủ thành Thiên Phủ thuê, người đánh xe cũng không biết người trên xe ngựa là aI.
Gã vốn chỉ thuận miệng nhỏ giọng phàn nàn, không ngờ khách hàng trên xe lại thính tai như thế.
Gã thầm mắng mình một tiếng lắm miệng, tay vẫn nắm chắc dây cương, trả lời: "Ngài nói đùa. Cửa hàng xe ngựa mở cửa làm ăn, giằng co cùng ai được đâu? Lại nói, chủ nhân của chúng ta cố nhiên xuất thân từ bá phủ, cao quý không thể tả, nhưng những hạ nhân như chúng ta nào có tư cách cáo mượn oai hùm? Hơn nữa, ngài còn ngồi trên xe đây! Sao chúng ta có thể liên lụy đến khách chỉ vì chút tính tình của mình được?"
Khương Vọng âm thầm gật đầu. Cửa hàng xe ngựa Bảo Thị có thể làm ăn đến lớn như vậy, không phải không có đạo lý.
Bọn họ nói chuyện câu được câu không ở chỗ này.
Khi lái qua đầu kia của con đường, một tiếng quát to bỗng vang lên: "Dừng xe cho ta!"
Giọng nói kia chính nghĩa lẫm nhiên: "Ngươi là người phương nào, dám can đảm phóng xe gây chuyện, trong mắt ngươi còn có vương pháp sao? !"
Người đánh xe cả giận nói: "Đây là xe ngựa của phủ Quốc cữu!"
"Phủ gì cũng không được! Xuống đây cho ta!"
Giọng này này rất quen thuộc. Khương Vọng nghe ra được, đó là nhi tử của Đô úy Bắc Nha Trịnh Thế, Trịnh Thương Minh.
Thế nhưng, hắn đã từng tiếp xúc với Trịnh Thương Minh đến mấy lần, lại chưa bao giờ thấy một mặt này của người ta.
Khương Vọng sinh ra chút hứng thú trong lòng, vừa hay người đánh xe cũng vô ý thức chậm dần tốc độ xe, liền cười nói: "Dừng lại xem náo nhiệt chút đi"
"Vâng!" Giọng nói của người đánh xe lộ ra cảm giác hưng phấn nhưng cố nén lại.
Lên án việc ác, tuyên dương điều thiện, mở rộng chính nghĩa là kịch bản được tất cả mọi người yêu thích. Câu chuyện cùng loại như vậy vẫn lâu bền mà không yếu đi.
Khương Vọng không nhìn ra ngoài thăm dò, chỉ bằng âm thanh đã nghe được đại khái. Hắn giữ vững khiêm tốn, đồng thời rèn luyện năng lực Bộ âm Ngũ Tiên Như Mộng Lệnh của mình.
Một giọng nói trong đó có vẻ chột dạ, nhưng nói rất kiêu ngạo:
"Trịnh Thương Minh! Ngươi muốn gây sự với ta à? !"
Chắn hẳn là vị công tử trong xe ngựa kia đi ra.
Sau đó là âm thanh chống trả không chút do dự của Trịnh Thương Minh: "Không phải Trịnh mỗ gây khó dễ cho ngươi, mà là Hà Chân ngươi trở ngại luật Tế! 'Lệnh Nghi Chế có nói, người đi ra tránh người đi vào. Người ra khỏi thành phải tránh đường cho người vào thành, sao ngươi lại vung roi hô to, muốn người vào thành tránh đường cho ngươi? 'Lệnh Nghi Chế lại nói, người lái xe trong phố xá sầm uất, phải đi chậm, đi ổn, không thể đi nhanh như vậy! Xe ngựa của ngươi có dừng chút nào không? Không những không chậm, ngươi lại còn dám mạnh mẽ đâm tới! Hôm nay đù ta có bắt ngươi lại, thì quốc cữu gia cũng không thể nói gì hơn!
Hắn ta càng nói càng sục sôi: "Lại đây! Giữ xe ngựa này lại, áp giải người trên xe ngựa! Cùng mang về Bắc Nha!"
Hà Chân chính là con trai quốc cữu Hà Phú, cũng là biểu đệ của đương kim Thái tử, Khương Vô Hoa.
Nhưng gã nghe vậy lại thét lên: "Ta xem ai dám!"
Ngay sau đó, một tiếng nổ vang lên.
Chắc là Trịnh Thương Minh đích thân ra tay, chỉ một trận đã bắt được gã.
"Trịnh Thương Minh ta làm theo luật, có gì không dám!"
Hà Chân có lẽ bị bịt miệng, không nói ra lời được.
Giọng nói của người đánh xe hô trước đó quát tránh đường, sau lại kiêu căng chống đối nhưng thái độ lúc này đã trở nên hèn mọn: "Công tử chúng ta quả thật có chuyện quan trọng, nóng lòng ra khỏi thành mới... dù xe ngựa đi gấp đôi chút, nhưng không làm một ai bị thương ở ven đường. Trịnh công tử, ngài xem ngài có phải mở một đường hay không..."
Trịnh Thương Minh không chút nể mặt, hoàn toàn không để ý đến người kia, chỉ nói: "Theo luật Tề, người chống đối lệnh bắt, có thể giết chết!"
Thế là không còn âm thanh phản kháng nữa.
Xe ngựa bị giữ lại, người bị trói.
"Hay lắm!"
Không biết là ai dẫn đầu trước, một loạt âm thanh kêu hay chợt vang lên trên đường phố.
"Trịnh đại nhân được lắm!"
"Bắc Nha uy vũ!"
"Các vị phụ lão hương thân, quá khen rồi! Thương Minh chỉ làm việc theo luật, hết sức hoàn thành bổn phận của mình mà thôi.
Mọi người tuân thủ luật pháp, an cư lạc nghiệp, mới là căn bản thịnh vượng của Đại Tề ta!" Giọng nói của Trịnh Thương Minh rõ ràng, vang dội: "Được rồi! Các vị tan đi thôi! Chú ý chân mình, chớ có giẫm đạp."
"Đi thôi" Trong một mảnh náo nhiệt, Khương Vọng nói khẽ.
Người đánh xe cũng không gây phiền, kéo dây cương muốn đi.
Nhưng ở đầu kia của con đường, có một âm thanh nhanh chóng tới gần, là âm thanh xuyên qua gió, phá vỡ khoảng không.
Không đợi Khương Vọng phân tích ra nguyên cớ, giọng nói của Trịnh Thương Minh đã vang lên ngay ngoài xe ngựa: "Các ngươi không sao chứ? Có người vô lễ, phóng xe là trách nhiệm của phủ Tuần Kiểm Đô Thành ta"
Lúc này thái độ của hắn ta lại thân thiết, ôn hòa, hoàn toàn khác sự nghiêm khắc khi đối mặt Hà Chân.
Dưới loại tình huống này, nếu Khương Vọng không hiện thân, thì quá thất lễ.
Bởi thế, cho dù lo lắng chuyện danh ngạch của Hoàng Hà Hội, hắn vẫn vén rèm, hô lên: "Trịnh huynh!"
Nụ cười của hắn rất chân thành: "Phong thái hôm nay của ngươi, thật khiến người ta gặp một lần mà khó quên!"
"Khương huynh!"
Trịnh Thương Minh cũng rất ngạc nhiên, mừng rõ: "Trước kia ta đã sớm nghe nói ngươi về Lâm Tri, ta còn đi biệt phủ Hà Sơn tìm ngươi, nhưng ngươi lại không ở trong phủ. Lúc này lại bất ngờ gặp được!"
Một khoảng thời gian không gặp, Trịnh Thương Minh thay đổi càng nhiều.
Trong chuyện Hà Chân, với người xa lạ trên xe ngựa, với Khương Vọng, hắn ta có ba loại thái độ hoàn toàn khác biệt, hoán đổi tự nhiên.
Phương thức nói chuyện cũng rất thỏa đáng, mượt mà, lão luyện, thân mật, nghiễm nhiên đã là người được nuôi dưỡng ra bởi ở quen nha môn, giao tiếp với đủ loại người.
Cá nhân Khương Vọng vẫn cảm thấy dáng vẻ tiếc chữ như vàng của đối phương lúc mới gặp lần đầu càng chân thành hơn, nhưng hắn cũng biết, con người hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ thay đổi.
Có lẽ có thể xưng là... "Trưởng thành".