Viết xong, đọc lại một lượt, hắn mới biến thư thành vân hạc.
Sau đó, lại lấy thư của Diệp Thanh Vũ ra xem.
Diệp Thanh Vũ hành văn vẫn thanh tú nhẹ nhàng như vậy, chỉ lựa lời kể mấy chuyện lý thú của Khương An An, miêu tả cụ thể trình độ tu hành của nàng.
Sau đó, nàng mới thuận tiện kể vài câu về mình, nhưng cũng rất Sơ lược.
Chỉ có cuối thư mới viết một câu.
"Mong đạo hữu niệm tình An An mong mồi, không được làm việc lỗ mãng"
Hẳn là nàng đã biết chuyện xảy ra trên đài Thiên Nhai...
Mặc dù không biết tin tức làm sao truyền đi nhanh như vậy, nhưng nghĩ lại, Vân quốc hành thương khắp thiên hạ, hẳn là không khó nắm giữ tin tình báo nước ngoài, nhất là đại sự đã truyền khắp vùng đảo gần biển này này.
Khương Vọng nghĩ nghĩ một lát, lại nâng bút, cẩn thận kể lại tiền căn hậu quả sự việc trên đài Thiên Nhai một lượt. Đương nhiên, phần nguy hiểm được tóm tắt sơ lược hết sức, chỉ cố gắng miêu tả đơn giản quá trình.
Cuối cùng, không thể thiếu một màn khoa trương Tề quốc ủng hộ và bảo vệ mình thế nào, kể trận chiến trên đài Thiên Nhai nhàn nhã như một buổi chơi xuân vậy.
Cuối cùng, hắn viết.
"Ta muốn xem song dài, tranh đấu với anh hùng thiên hạ. Nếu may mắn có thể dương danh, định ra căn cơ vững chắc ở Tề quốc, sẽ có thể đón An An đến bên cạnh mình mà không phải lo lắng chuyện gì hết.
Hơn một năm phiêu bạt nơi đất khách quê người, vẫn thường nhớ mong ấu muội ốm yếu, liên lụy đến đạo hữu phải lo lắng, trong lòng khó có thể bình an.
Trận chiến này, ta sẽ cố hết sức.
Mong đạo hữu trân trọng nhiều hơn, vô cùng cảm nhớ."
Lạc khoản của Diệp Thanh Vũ vẫn luôn là "Vân thượng thanh vũ", tương tự như vậy, lạc khoản trên phong thư hồi âm của Khương Vọng cũng là "Phong hạ Tiểu Khương"
Thả tay cho vân hạc bay đi, hắn thẫn thờ nhìn ngoài cửa sổ trống rỗng.
Còn chưa đến Hà Sơn Hồng, nhưng hắn nghĩ, chắc hẳn An An sẽ thích cảnh tượng rực rỡ của phong hà lúc chiều muộn.
Cũng nên đi thăm thú bảy thắng cảnh nổi tiếng của Lâm Truy vài lần, còn cả Bát âm Trà nữa, Tiểu An An không tiện đi tới nơi đó, có thể nghĩ cách để chủ quán đưa tới. Còn có ăn, uống, chơi...
Khương Vọng lấy lại tinh thần, không nhịn được mà lại cười.
Có người vui vẻ có người sầu.
Có người thỏa thuê mãn nguyện, có người lửa giận công tâm.
Trọng Huyền Thắng ở lại thành Thiên Phủ để móc nối làm ăn với thương hội Đức Thịnh lại đang cực kỳ nổi giận.
Nguyên nhân là, có người dám cạnh tranh với chuyện làm ăn độc quyền của Thái Hư Vọng Lâu.
Đương nhiên, không phải ở Tề quốc.
Mà là ở quần đảo Cận Hải.
Quần đảo Cận Hải cũng có một sứ giả Thái Hư, nghe nói là một người tên Hoa Mãn Lâu.
Người này xuất thân phái Thương Lan, có thể nói là không có tiếng tăm gì, đến mức dù cũng gia nhập trấn Hải Minh nhưng không có lấy nổi một ghế nghị sự.
Mà tiếng tăm của Hoa Mãn Lâu còn chìm nghỉm hơn cả phái Thương Lan.
Thậm chí, đến tận bây giờ, cũng không có quá nhiều người trong phái Thương Lan biết y.
Sau khi biết được về cách làm việc của Thái Hư Vọng Lâu, cách làm việc của Khương nào dó và Trọng Huyền nào đó, mà tạo ra chênh lệch cực kỳ rõ ràng.
Y bèn xây Thái Hư Vọng Lâu trên đảo Tinh Châu ở Thương Lan phái, đảo này nằm ở phía nam phần đuôi của đảo Tiểu Nguyệt Nha, giống như một ngôi sao, nên được gọi là Tinh Châu.
Tòa Thái Hư Vọng Lâu này của Hoa Mãn Lâu không thu bất kỳ phí tổn gì, y bèn hợp tác với trấn Hải Minh thành lập ra Thái Hư Vọng Lâu ở đây.
Bất kỳ tu sĩ nào cũng đều có thể dùng hải huân để đổi lấy tư cách tiến vào Thái Hư Vọng Lâu.
Làm vậy sẽ thúc đẩy càng nhiều tu sĩ tới Mê giới phấn chiến, tu sĩ đến Mê giới chiến đấu lại có thể dùng hải huân Thái Hư Vọng Lâu tu hành, hình thành nên mối tuần hoàn tốt đẹp.
Mặc dù đảo Tinh Châu cách thành Thiên Phủ rất xa, mà phương thức dùng điểm hải huân dổi lấy tư cách vào Thái Hư Vọng Lâu, không phải dùng tiền, túm lại là không thể nào ảnh hưởng đến việc làm ăn của người họ Khương nào đó và người họ Trọng Huyền nào đó kia.
Nhưng trên đời này cái gì cũng thế, sợ nhất là so sánh...
"Hiện giờ có rất nhiều người đang mắng ngài" Ảnh vệ lí nhí báo cáo: "Nói ngày toàn thân thịt mỡ dơ bẩn, tiêu tiền mồ hôi xương máu của người khác, mắng ngài là thân giữ của..."
"Câu mắng này rất sáng tạo" Trọng Huyền Thắng phân tích một câu rất chuyên nghiệp, sau đó giận tím mặt chửi: "Bọn họ biết cái quái gì chứt"
"Muốn kiếm đạo nguyên thạch không phải cũng cần cố gắng sao? Vòng tuần hoàn của ta đang phi thường tốt đẹp đấy, dân giàu nước mới mạnh, nước mạnh mới có thể bảo vệ hải cương!
Cái đám người chỉ biết nói này nói kia há có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của ta?"
Một lát sau, hắn ta mới nói: "Không đúng! Khương Vọng mới là Thái Hư sứ giả, bọn họ mắng ta làm gì?"
Ảnh vệ rụt đầu thưa: "Bọn họ nói Khương Thanh Dương trọng tình trọng nghĩa, lời hứa ngàn vàng, xem danh lợi như cặn bã, làm sao có thể bào thịt người ta như thế? Nhất định là hắn bận bịu tu luyện, bị ngài che giấu, để cho tên giang thương là ngài giổ trò, phất to...."
Trọng Huyền Thắng:...
Mặc dù hắn ta vẫn cảm thấy mắng chửi người ta mà không có lấy nửa chữ thô tục mới là mắng chửi cao cấp, nhưng lúc này, ngoài trừ chửi con mẹ nó ra cũng không biết phải làm sao mới biểu đạt được tâm tình.
Ngày mười chín tháng năm, Khương Vọng tự mình canh giữ ngoài cửa biệt phủ Hà Sơn, nghênh đón một vị khách nhân dung mạo không được tốt.
Trên đời này có rất nhiều người xấu xí, nhưng một người xấu xí có thể khiến Khương Vọng thân mật đối đãi như vậy, ngoại trừ Liêm Tước thì không còn ai khác.
Trước kia Liêm Tước muốn tranh vị trí gia chủ còn cần nhờ Khương Vọng để lén lút liên hệ với Trọng Huyền Thắng, song phương bí mật hợp tác, mượn lực lẫn nhau.
Hiện giờ, Trọng Huyền Thắng đã đi trước, Khương Vọng cũng nổi danh khắp cả Tề quốc, quan hệ giữa hai bên không cần phải giấu diếm nữa rồi.
Giao hảo với Khương Vọng chính là một quân bài vô cùng mạnh trong tay Liêm Tước.
Liêm Thị ở Nam Dao chính là thánh địa đúc binh sư, bản thân nó và chủ nhân của danh khí cũng có một chút tình cảm. Nhưng thứ như tình cảm này rồi cũng sẽ tiêu hao hết, càng không được coi là thực lực.
Bởi vì "vũ khí Tề quốc là ở Xích Dương, binh lính Xích Dương là ở Nam Dao", nên Liêm gia cũng có một chút quan hệ trong quân đội, binh khí Nam Dao phủ khắp thiên hạ, bọn họ cũng có tài nguyên để tiến xa.
Nhưng bản thân Liêm gia lại không có cường giả, đây là một điều không may không gì xóa nhòa được. Thậm chí, Doãn Quan khi ở cảnh giới Ngoại Lâu đỉnh phong còn từng tuyên bố muốn đồ diệt Liêm thị, từ đó cũng có thể thấy rõ thực lực của gia tộc này.