Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1479 - Chương 1479: Vô Song

Chương 1479: Vô song

Không biết qua bao lâu sau, Khương Vọng không còn nghe thấy âm thanh bên ngoài nữa, cũng không cảm nhận được thời gian trôi qua nữa. Hắn chỉ đang yên tĩnh điều dưỡng tu hành như thường ngày.

Sau đó, có thị vệ đến gần mời: "Khương đại nhân, xin mời!"

Khương Vọng vươn người đứng dậy, ấm áp nói: "Làm phiền dẫn đường"

Hôm nay hắn mặc một bộ võ phục sạch sẽ gọn gang, mái tóc dài được buồn lên đơn giản, không đeo thêm vật trang trí dư thừ gì, chỉ có một viên ngọc giác màu trắng bình thường treo bên hông.

Tướng mạo như nắm trên tay.

Ngẩng cao đầu, thẳng sống lưng, bước chân thong dong kiên định.

Ánh mắt vững vàng, nặng trịch.

Khương Vọng ấn tượng cực kỳ với câu nói này, sau đó cũng được tận mắt nhìn thấy ánh mắt Vương Ngao đạp nát Huyết Vương.

Nhưng đến tận hôm nay, hắn mưới chính thức cảm nhận được "trọng lượng" của ánh mắt.

Khi hắn đi theo thị vệ dẫn đường đi vào quảng trường khổng lồ lát đá trắng thành tấm, không biết bao nhiêu ánh mắt trên quảng trường đều đổ dồn vào hắn.

Trên đài cao bên trái là bách tính bình dân, trên đài cao bên phải là quan lại quyền quý. Bọn Trọng Huyền Thắng, Yến Phủ cũng đang chen chúc ở đó, Khương Vọng cũng không nhìn kỹ.

Trên đỉnh đan bên phía trước đương nhiên là Hoàng đế bệ hạ Đại Tề đang tọa, lúc này hắn càng không thể ngẩng đầu lên nhìn.

Nghĩ lại, hẳn là Hoa Anh Cung Chủ Khương Vô Ưu cũng ở đó.

Ánh mắt không đếm nổi, cũng là áp lực không đếm nổi.

Trên đài Thiên Nhai, hắn đã bị càng nhiều người nhìn chăm chú hơn, nhưng khi ấy căn bản hắn không có tâm tình nào để ý tới.

Mà phân lượng của những người kia cũng kém xa bây giờ.

Cho nên, duy chỉ có lúc này hắn mới cảm nhận được thế nào là "thiên hạ chú mục"

Một trải nghiệm rất thú vị.

Không có gì có thể khiến Khương Vọng căng thẳng.

Tay cầm kiếm, hắn bắt đầu thăm dò nhóm "nhân vật chính" gần như cùng lên một lượt với mình.

Đương nhiên, quan sát "đối thủ" không tính là thất lễ.

Quảng trường cực lớn chỉ có bảy người đứng đó, chia làm ba hàng.

Bọn họ có vẻ rất nhỏ bé, nhưng lại rất nổi bật.

Khương Vọng đứng bên trái, hàng này có ba người.

Đầu tiên, gần đan bệ nhất là Lôi Chiêm Càn, không cần phải nói, hắn và người này dã có giao tình từ xưa.

Khương Vọng chú ý nhất là vị Thôi Trữ kia.

Người này đứng cuối hàng, cũng là vị trí gần Thái miếu nhất.

Nhưng cũng không nhìn được quá nhiều thứ, khuôn mặt lạnh lùng, hai mắt nhìn thẳng không chớp, đứng thẳng như một cây tiêu thương, rất có khí chất quân nhân.

Khương Vọng đứng giữa Lôi Chiêm Càn và Thôi Trữ, nhìn sang bên phải, người đầu tiên hắn thấy chính là Kế Chiêu Nam.

Vị nhị đệ tử của Quân Thần này rất ít khi lộ diện trong nước, đứng chính giữa quảng trường, vì không có đối thủ nên chỉ có một mình một hàng.

Vừa vặn ngăn cách Ngoại Lâu và Nội Phủ.

Trước khi nhìn thấy thì còn không biết Kế Chiêu Nam là ai.

Nhưng nhìn thấy rồi, lại cảm thấy, Kế Chiêu Nam này đứng ở đây là đương nhiên!

Thực sự là một nhân vật hiếm có!

Một thân giáo bạch bảo, xách ngược một cây trường thương trắng noãn như tuyết.

Tóc dài buộc sau ót, chỉ có một sợi thả rơi trước trán, mắt như hàn tỉnh, mày như sương đao.

Trên người có mùi máu tanh nhàn nhạt, đây là vết tích không thể xóa mờ, để lại sau vô số lần giết chóc.

Mà nhìn y lại hoàn toàn không nhuốm bụi trần.

Trọng Huyền Thắng đã từng giới thiệu qua...

Thương danh, Thiều Hoa.

Giáp danh, Vô Song.

Trực giác cho hắn thấy đây cũng là một nhân vật tính tình lạnh lùng.

Nhưng khi Khương Vọng nhìn sang, người kia quay đầu lại, nhoẻn cười xán lạn, có vẻ như cũng không giống tính cách người sống chớ tới gần.

Khương Vọng mỉm cười gật đầu hỏi chào hỏi.

Bên phải Kế Chiêu Nam là ba người cạnh tranh vị trí Ngoại Lâu.

Theo thứ tự từ trước đến sau là Bảo Bá Chiêu, Tạ Bảo Thụ và Triệu Vũ.

Trong đó, Bảo Bá Chiêu là người quen, dáng dấp đoan chính hơn đệ đệ Bảo Trọng Thanh nhiều.

Tạ Bảo Thụ thì vừa mới gặp, không cần nhắc tới nữa.

Triêu Vũ xuất thân quân chính Đông Tịch là nữ tử, Khương Vọng khá bất ngờ, bởi vì cái tên này không có tí nữ tính nào cả.

Nàng bện mái tóc dài thành một lọn thả xuống sau gáy, khuôn mặt khá trung tính.

Trên đan bệ là Hoàng Đế Hoàng Hậu Đại Tề.

Vị trí của Phong Y hơi thấp hơn long ở một chút.

Xuống chút nữa, qua mấy bậc thang.

Mới đến vị trí của các Hoàng tử Hoàng nữ.

Hoàng tử Hoàng nữ có thể có mặt ở đây cũng không nhiều.

Thái tử Khương Vô Hoa, Hoa Anh Cung Chủ Khương Vô Ưu, Dưỡng Tâm Cung Chủ Khương Vô Tà, Trường Sinh Cung Chủ Khương Vô Khí, tổng cộng chỉ có bốn người mà thôi.

Khương Vô Hoa ngồi ghế trên bên trái, Khương Vô Ưu thân là trưởng tỷ ngồi ghế trên bên phải.

Hai người ngồi sau là Khương Vô Tà và Khương Vô Khí.

Khương Vô Hoa mặc thường phục Thái tử ngồi nghiêm chỉnh.

Khương Vô Ưu một thân võ phục màu sương trắng, đang nghiêng đầu quan sát mấy người trên quảng trường này.

Khương Vô Tà hờ hững hất áo lụa, dáng vẻ thoải mái nhất, khóe miệng tươi cười, thi thoảng lại nhặt một quả tuyết văn to khoảng bang quả nho trên mâm đựng trái cây, vỏ mỏng ánh tuyết, hương vị ngọt ngào, cảm giác mát lạnh nhét vào trong miệng. Nếu không phải là vì ngay trước mặt Thiên tử, hành vi không thể quá mức phóng túng, sợ là lúc này còn có mỹ nhân bên cạnh đấm vai đấm chân nữa đó.

Khương Vô Khí không rời bạch hồ cừu bọc quanh thân, khuôn mặt tái nhợt hơi mỉm cười, tư thế ngồi cũng rất đoan chính.

Ngoại trừ Khương Vô Hoa.

Đương nhiên ba vị Cung chủ đều không hẹn mà không mặc nghi phục. So với nghi phục Thái tử, nghi phục Cung chủ của bọn họ đương nhiên thấp hơn một cấp, mặc lên cũng chẳng khác nào nhấc nhổ người ta.

Bọn họ đang cố ý xóa nhạt đi chênh lệch này.

Ngược lại, cũng khó mà nói Khương Vô Hoa không cố ý làm nổi bật chênh lệch này lên.

Dù sao thì, từ trước đến nay, y chưa bao giờ phạm phải sai lầm trong việc chọn y phục trong từng trường hợp. Hôm nay, trong Lễ Đại Sư này, mặc thường phục Thái tử cũng rất hợp lý.

Còn chưa đến giờ, quan viên Lễ bộ vẫn đang dùng nước chí thanh vẩy khắp quảng trường, vừa để rửa sạch cát bụi vừa để xóa đi tai họa ngầm, đảm bảo lát nữa luận võ sẽ công bằng.

Bỗng nhiên Tề đế nói: "Vô Khí, tới đây nói chuyện."

Khương Vô Hoa vẫn mỉm cười, Khương Vô Ưu vẫn tiếp tục đánh giá chư vị thiên kiêu trên quảng trường, Khương Vô Tà vẫn tiếp tục ăn quả tuyết văn, đường như không nghe thấy câu này.

Khương Vô Khí đứng dậy rời bàn, không nhanh không chậm bước lên mấy bậc thang, đi tới bên cạnh long ở Tề đế, hành lễ thưa:

"Phụ hoàng"

Lại hành lễ với Hoàng Hậu Đại Tề bên cạnh: "Mẫu hậu."

Bình Luận (0)
Comment