Không trách Khương Vọng kinh ngạc như thế.
Thôi Trữ kia có thể đi đến trước Thái miếu, ném ra một thương về phía Tề Đế. Đây không phải chuyện đơn giản mà thế lực nào cũng có thể làm được.
Lấy Địa Ngục Vô Môn làm thí dụ, bây giờ Địa Ngục Vô Môn cũng được cho tổ chức sát thủ nổi danh Đông Vực, nhưng tuyệt đối không có Diêm La nào có thể có cơ hội đi đến trước mặt Tề Đế.
Đừng nói đến hành thích, cả cơ hội tới gần Tê Đế cũng không có.
Phải cày sâu nhiều năm tại Tề Quốc, mới có thể làm đến bước này.
Một thế lực như vậy, một khi ra tay, chắc chắn đã sớm nghĩ kỹ đầu đuôi, không đến mức để lại chân ngựa rõ ràng nào, bị người ta tóm lấy nhanh như vậy —— Nếu thật sự đơn giản như vậy, thì Thôi Trữ đã sớm bị các Thanh Bài quăng vào trong nhà tù rồi.
"Vậy thì không có" Trọng Huyền Thắng lắc đầu: "Cho dù có tiến triển gì, trước khi đột phá mang tính xác định, Bắc Nha sẽ không tiết lộ chút tin tức nào. Đây là chuyện lớn rơi đầu."
Khương Vọng không hiểu ra sao: "Vậy huynh muốn trò chuyện về điều gì?"
"Ta lại hỏi huynh" Trọng Huyền Thắng nghiêm túc nói: "Trước hôm nay, huynh đã từng thấy Thôi Trữ chưa?"
"Ta đi đâu mà thấy được?" Khương Vọng lắc đầu: "Thậm chí lần này tham gia Lễ Đại Sư, ta mới biết được cái tên này."
Trọng Huyền Thắng thở dài một hơi: "Huynh có thể xác định, thì không sao rồi. Không phải ta lo nghĩ nhiều, có người lấy việc cuối cùng Thôi Trữ quay đầu nói chuyện với huynh làm văn chương"
Khương Vọng không hỏi, vì sao lại có người lấy chuyện này làm văn chương.
Hoặc là hắn cản đường của ai, hoặc chỉ là đố kị đơn thuần, lý do nhiều lắm.
Hắn đã sớm nhận thức được, trên thế giới này, người với người không giống nhau.
Như khi hắn can gián Tê Đế đã nói, "Lẫn lộn một thể, trung thành, gian trá thường cùng tồn tại".
Mà nếu thật sự có người lấy việc này làm văn chương, lại tìm được chứng cứ Thôi Trữ từng gặp mặt Khương Vọng, quả là thật sự có thể giội một chậu nước bẩn lên người Khương Vọng, nói Thôi Trữ lấy cái chết làm bậc thềm, nâng một bước cho Khương Vọng.
Cho nên Trọng Huyền Thắng mới hỏi vấn đề này. Nếu Khương Vọng đã từng gặp Thôi Trữ, đã gặp ở đâu, Trọng Huyền Thắng có thể ứng đối sớm. Nếu quả thực chưa từng gặp, thì với thủ đoạn của Trọng Huyền Thắng, hắn ta không có khả năng để người khác có cơ hội giội chậu nước bẩn này ra.
Nhưng đề cập đến Thôi Trữ...
Một nhát đâm thoạt nhìn không có chút ý nghĩa nào trước khi chết của người kia, hết thảy cố gắng dù vỡ vụn thần hồn, tuổi thọ kia, rất khó không khiến người đối mặt một cảnh này có cảm xúc.
Lúc ấy Khương Vọng dùng kiếm chém suy nghĩ hốn loạn, mới lập tức làm ra phản ứng. Sau đó, thật ra hắn cũng khó tránh khỏi suy nghĩ, rốt cuộc vì loại nguyên nhân nào, muốn khiến một người được xưng là tiền đồ vô lượng trong quân đội như thế, điên cuồng chịu chết?
"Trước khi chết Thôi Trữ..." Khương Vọng nói: "Nói hắn không hối tiếc"
Câu nói kia của Thôi Trữ, bị hắn chôn vùi âm thanh tại chỗ. Có lẽ có vài cường giả vẫn có thể nghe thấy, nhưng hiển nhiên Trọng Huyền Thắng chưa đến cấp bậc kia.
Lúc này nghe nói như thế, hắn ta cũng ngừng một chút.
Hắn ta không nhịn được mà thảo luận: "Huynh cảm thấy Thôi Trữ xuất thân phe thế lực nào?"
Đây thực sự là một việc mà mọi người Tề Quốc quan tâm nhất hiện nay. Bàn về mức độ được chú ý, thậm chí nó đã vượt qua Hoàng Hà Hội, chỉ không tiện thảo luận công khai.
Thời điểm Khương Vọng trực tiếp can gián Tề Đế, nói nhát đâm của Thôi Trữ tuyệt đối không phải một số người trong nước muốn mưu triều soán vị. Bởi vì nhìn chung trên dưới Tề Quốc, hiện tại quả thật không có người nào, có thực lực có thể thay đổi triều đại. Hoàng tộc Khương thị vẫn luôn nắm giữ quyền lực chí cao. Loại hình âm mưu như mưu triều soán vị, hoàn toàn không có cơ sở thành lập.
Quan điểm này đương nhiên có sức thuyết phục.
Nhưng nếu muốn truy ngược lại căn nguyên, tìm ra người làm chủ phía sau Thôi Trữ, lại không phải dựa vào phỏng đoán là có thể làm được.
"Sao ta biết được?" Khương Vọng lắc đầu.
"Chẳng lẽ thật sự là người Hạ quốc?" Trọng Huyền Thắng thì thào tự hỏi.
Một câu Thôi Trữ gào thét trên quảng trưởng lúc ấy, tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy, bây giờ e là đã vang dội thành Lâm Tri.
Câu nói kia là —— "Năm Thần Vũ thứ ba mươi mốt. Thôi Trữ đâm Khương Thuật"
Khương Thuật trong lời này chính là tên thật của đương kim Tề đế.
Làm Thiên tử của nước bá chủ, nắm giữ quyền lực chí cao trong thiên hạ, đã rất nhiều năm, không ai dám gọi thẳng tên ông ta.
Mà Thần Vũ chính là niên hiệu của Hạ quốc. Từ năm 3888 đạo lịch, trận chiến Tề Hạ lấy kết quả Hạ quốc hoàn toàn rời khỏi Đông Vực mà kết thúc. Sau khi bại trận, Hạ quốc về Nam Vực, Ty sỀ liền đổi niên hiệu là "Thần Vũ", kéo dài cho đến nay.
Cho dù lúc ấy Khương Vọng không biết niên hiệu "Thần Vũ" đại biểu cho điều gì, hiện tại cũng nên biết.
Hắn hỏi thăm khá hoang mang: "Nhưng nếu hắn là người Hạ quốc, loại ám sát căn bản không có khả năng thành công này có ý nghĩa gì? Hắn chỉ là một tu sĩ Nội Phủ Cảnh, đến cả một cửa của ta cũng không thể qua được, nói gì đến ám sát Thiên tử?"
"Cho dù là phương thế lực nào gây nên. Nếu vụ ám sát này không có khả năng thành công, thì đã chứng minh, mục đích của bọn chúng không phải là ám sát thành công..." Trọng Huyền Thắng nói: "Mà là bản thân chuyện đâm quốc quân này"
Cho dù với trí tuệ của Trọng Huyền Thắng, dưới tình huống hoàn toàn mất đi tình báo, cũng không thể chạm đến chân tướng.
Nhưng hắn ta cũng mau chóng vạch ra phạm vi nhất định.
"Cho nên? Lần ám sát này chỉ vì khơi ra chiến tranh Tề Hạ một lần nữa? Thích khách cũng không phải là người Hạ quốc, người làm chủ sau màn muốn ngư ông đắc lợi?" Khương Vọng hỏi.
"Thích khách có phải là người Hạ quốc cũng không quan trọng..."
Trọng Huyền Thắng bỗng nhiên lắc đầu, chuyển sang chuyện khác: "Điều quan trọng là, huynh có thể sẽ có phiền phức. Huynh có nghĩ tới hay không, vì sao Thôi Trữ lựa chọn chịu chết vào hôm nay?"
Hắn ta giải thích: "Cao thủ trong quân nhiều như mây, Cửu Tốt của Tề đều là tinh nhuệ. Bởi vì Vương Di Ngô bị vây trong doanh tử tù, Thôi Trữ mới có thể thắng được cơ hội, tham dự Lễ Đại Sư, đến trận võ so trước ngai này.
Mà huynh và Lôi Chiêm Càn quyết đấu, khiến hắn thấy rõ ràng, tiếp theo hắn chắc chắn không phải là đối thủ của huynh, không lấy được danh ngạch tham dự Hoàng Hà Hội.
Thời gian tổ chức Hoàng Hà Hội chỉ nhìn mực nước, ngắn thì mười năm, lâu thì mười lăm năm, hắn căn bản không có cơ hội nào nữa.
Cho nên nói, đây có thể là một cơ hội duy nhất để hắn có thể tới gần Tề Đế trong mấy năm gần đây, càng là cơ hội duy nhất trong cuộc đời hắn để tuyên cáo một tiếng "Thôi Trữ đâm quốc quân Đại Tế trên lễ trọng đại bậc này"