Nhớ lại lúc trước ở Bối quận, trước khi Khương Vọng đi còn phải báo cáo với hắn ta một tiếng, bây giờ thì...
Mã Hùng không khỏi thầm cảm thán một tiếng, đè nén suy nghĩ lập công xử lý vụ án lớn xuống, đoan chính nói: "Khương bộ đâu, mời tiếp tục."
Thái độ của Khương Vọng trước sau như một, lúc trước không bởi vì một mình đối mặt mà nhát gan, lúc này cũng không bởi vì có Hoa Anh cung chủ và Trọng Huyền Thắng chống lưng mà kiêu ngạo.
Vẫn ôn hòa bình thản nói: "Sau khi ta bái tế Cửu Phản Hầu xong, thì Trương Vịnh kia bỗng nhiên nói với ta: "Vì sao ngươi vẫn thật sự bái tế như vậy? Ngươi thậm chí còn không biết ông ta, bây giờ Trương thị Phượng Tiên cũng không thể mang lại lợi ích gì cho ngươi..."
.. Sau đó y liền nói y làm không được, y không thể nào tôn kính bất cứ người Tề quốc nào.
Ta nhận ra y không phải là Trương Vịnh ban đầu, thân là Thanh Bài, liền chuẩn bị bắt. Sau khi giao thủ mấy chiên, y liền tiến vào trạng thái vỡ vụn toàn bộ huyết nhục hồn mệnh đẳng, ta liền rút lui đến cửa linh từ, sau đó Mã bộ đầu ngươi liền chạy đến"
Mã Hùng suy nghĩ một chút, hỏi: "Giống với trạng thái hôm đó của Thôi Trữ sao?"
"Đúng, giống nhau như đúc." Khương Vọng nói: "Trương Vịnh gọi loại trạng thái này là... 'Diệt Hóa"
"Vậy ngươi làm sao có thể trốn thoát được?" Mã Hùng không nhịn được hỏi: "Ta nghe nói loại trạng thái này rất kinh khủng, lực sát thương rất mạnh"
Khương Vọng lạnh nhạt nói: "Bởi vì ta rất mạnh."
Mã Hùng:...
Hoa Anh cung chủ đường như cảm thấy hơi chán, hỏi: "Toàn bộ Lâm Truy đều biết rõ, Mã bộ đầu ngươi có nghi ngờ gì sao?"
"Ặc, hoàn toàn không có" Mã Hùng dừng một chút, nói: "Chẳng qua, ta còn một chút nghi vấn..."
Lúc này, cửa phòng bị người khác đẩy ra.
Đô Úy phủ Tuần Kiểm Đô thành kiêm Tuần Kiểm Đô thành Trịnh Thế bước vào.
Ông ta đứng ở cửa, lạnh nhạt nói: "Tiếp theo sẽ do bản quan tự mình hồi, các ngươi lui xuống trước đi"
Mã Hùng và Dương phó Tuần Kiểm không nói hai lời, liền trực tiếp đứng dậy rời khỏi phòng. Cũng không hề dị nghị gì về việc vì sao Hoa Anh cung chủ và Trọng Huyền Thắng còn có thể ở lại.
Ở Bắc Nha môn, Trịnh Thế chính là nói sao làm vậy.
Trịnh Thế tiện tay đóng cửa lại, đi vài bước, ngồi vào chỗ Dương phó Tuần Kiểm ngồi lúc trước.
Khương Vô Ưu ngồi ngay ngắn bất động, nhưng vẻ mặt rõ ràng đã ngưng trọng hơn một chút.
Nụ cười trên mặt Trọng Huyền Thắng cũng đã biến mất.
Đô Úy Trịnh Thế của Bắc Nha môn, vốn là một nhân vật nắm thực quyền ở Lâm Truy. Bây giờ lại vừa lúc chịu trách nhiệm vụ án ám sát vua của Thôi Trữ, tạm thời được giao cho quyền hạn cực lớn, thậm chí có thể tùy ý điều động người gõ mõ cầm canh - đây chính là tổ chức trấn áp tất cả tai họa bên trong cảnh nội của Tề quốc.
Sau khi Trịnh Thế ngồi xuống, nhìn Khương Vọng một lúc.
Thấy vậy, Khương Vọng cũng hơi hơi thấp thỏm, nghi ngờ bản thân có phải đã lộ ra vấn đề gì mà bản thân không biết hay không.
Chẳng lẽ "Trương Vịnh" kia thật sự có quan hệ gì với ta sao? Ta cũng đã sớm quen biết Thôi Trữ sao?
Nhưng Trịnh Thể chỉ hỏi: "Ăn chưa?"
Khương Vọng sửng sốt một lúc, mới nói: "ẶC, sáng sớm ta có ăn chút điểm tâm, sau đó mới đến Thái Miếu"
Trịnh Thế gật đầu, lại hỏi: "Hai hôm nay ngủ thế nào?"
"Không ngủ, tu hành" Khương Vọng đàng hoàng nói.
"Cần cù là chuyện tốt, nhưng dây cung cũng không thể kéo quá căng được, có đôi khi cần được thả lỏng một chút" Trịnh Thế nhẹ nhàng nói.
Khương Vọng ngoan ngoãn gật đầu: "Được, ta biết rồi"
"Đi đi. Ta hỏi xong rồi." Trịnh Thế đứng dậy: "Trở về chuẩn bị tham gia Hoàng Hà Chi Hội cho tốt"
Khương Vọng lại sửng sốt một lúc.
Nhưng Trịnh Thế chỉ cười một cái, liền đi ra khỏi phòng, chẳng nói gì thêm.
Mà thật ra cũng không cần nói.
Những gì Trịnh Thế hỏi, chẳng khác gì lời an ủi.
Sự thân thiết của Đô Úy Bắc Nha môn, không phát ra ở vẻ bề ngoài.
Đương nhiên, chuyện này cũng liên quan đến việc Khương Vọng quả thật trong sạch.
Đến hiện tại, xuất thân cũng như phần lớn người có quan hệ với hắn, đối với cao tầng của Tề quốc mà nói thì không phải là bí mật gì cả.
Hắn có thể đạt được tước vị Thanh Dương Trấn Nam, chính là bước đầu tiên cho thấy Tề quốc đã tiếp nhận hắn Người lập công cho Tề quốc, chính là người Tề quốc.
Sau đó lại tham gia danh sách Hoàng Hà Chỉ Hội, thì đại biểu hắn không chỉ được người Tề quốc đón nhận, mà có đôi khi còn là đại điện cho Tề quốc.
Là thiên kiêu của một nước, hắn có tư cách được nhận ưu đãi.
Đây cũng là nguyên nhân Khương Vô Ưu và Trọng Huyền Thắng có thể dễ dàng vào Bắc Nha môn gặp hắn.
Trong khoảng thời gian hắn ở trong phủ Tuần Kiểm Đô thành này, toàn bộ nhóm Thanh Bài đã nhiều lần chứng thực cho hành tung của hắn.
Mà từ sau "Đại sư lễ" hắn vẫn luôn ở trong biệt phủ Hà Sơn đóng cửa tu hành, chẳng bao giờ đi ra ngoài. Mỗi một câu nói hắn nói ra ở phủ Tuần Kiểm đều có thể được chứng thực.
Tuy là lúc ở chung, "Trương Vịnh" nói với hắn rất nhiều, giống như rất tán thưởng hắn, nhưng hắn thật sự không hề vượt quá quy định, thật sự chống lại điều tra.
Hắn không chỉ không có tội, mà việc giao chiến với Trương Vịnh còn có thể được xem là lập công.
Đương nhiên...
Nếu có người muốn đối phó hắn, hắn tận mắt nhìn thấy "Thôi Trữ ám sát vua", "Trương Vịnh khốc từ" cả hai lần đều là người chứng kiến, hơn nữa còn ở chung với Trương Vịnh một khoảng thời gian... Muốn bịa chuyện một chút, cũng rất dễ dàng.
Trong giai đoạn điều tra, có rất nhiều biện pháp, bố trí một chút chứng cứ khiến Khương Vọng không thể phản bác.
Cho nên Khương Vọng mới cẩn thận như vậy, cẩn thận từ lời nói đến việc làm.
Khương Vô Ưu và Trọng Huyền Thắng bởi vì biết được tính nghiêm trọng của vấn đề nên mới vội vã chạy đến, chính là không muốn cho người khác có cơ hội giổ trò quỷ.
Loại nhân vật nổi danh ở Tề quốc như Khương Vọng, tương lai chính là một sự phụ giúp tuyệt hảo cho bộ phận cao tầng, những... kẻ cạnh tranh kia của Khương Vô Ưu, nếu có cơ hội, có muốn loại bỏ hắn hay không?
Nếu như Trọng Huyền Tuân mạnh mẽ quay về gia tộc, biết được sản nghiệp của mình đã chia năm xẻ bảy, Vương Di Ngô cũng bị đưa vào doanh tử tù... Hắn ta liệu có muốn làm chút chuyện gì đó không?
Những khả năng này khả năng xảy ra không cao, nhưng cũng không thể không phòng bị.
Khương Vọng hôm nay đến phủ Tuần Kiểm Đô thành một chuyến này, chuyện có thể lớn, có thể nhỏ, có thể không có việc gì, cũng có thể chết không có chỗ chôn - nếu như không có ai nói đỡ.
Nhưng đi cũng phải nói lại, từ khi bắt đầu, Dương phó Tuần Kiểm kia vẫn luôn biểu hiện ra thiện ý.
Ngay cả Đô Úy Trịnh Thế của Bắc Nha môn, cũng tự mình tới đây an ủi hắn.
Cho dù là Mã Hùng, cũng chỉ có thể nói là đang giải quyết việc chung chứ không hề có biểu hiện gây khó khăn gì.
Đây chính là lông cánh cứng cáp rồi.