Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1514 - Chương 1514: Người Khắc Kỷ Tu Thân

Chương 1514: Người khắc kỷ tu thân

Ở Tề quốc, sóng gió bình thường, đã không thể ảnh hưởng đến Khương Vọng được nữa.

Nhưng thật ra lúc rời khỏi phủ Tuần Kiểm, vô tình gặp được Trịnh Thương Minh - tất nhiên không phải thật sự vô tình bắt gặp.

Lúc trước Đô Úy Trịnh Thế của Bắc Nha môn chỉ tùy tiện hỏi vài vấn đề, không nói gì khác. Nhưng phần thiện ý này, đương nhiên có liên quan đến giao tình giữa Khương Vọng và Trịnh Thương Minh.

Chẳng qua để tránh hiểm nghi, Trịnh Thương Minh cũng chỉ tùy ý chào hỏi một tiếng, Khương Vọng cũng rất bình thản đáp lại.

Đôi bên hoàn toàn không để ý đến nhau thì quá giả rồi, dù sao thì không lâu trước đây mới uống rượu chung với nhau.

Lúc đi ngang qua nhau, bên tai liền vang lên tiếng truyền âm của Trịnh Thương Minh.

"Trương Vịnh giả là do bộ đầu Lâm Hữu Tà phát hiện được, người kia chẳng qua chỉ thuận tay thúc đẩy Thôi Trữ trên danh sách Hoàng Hà Chi Hội một chút, nhưng liền bị Lâm bộ đầu bắt được sơ hở, trực tiếp tìm được chứng cứ chứng minh y không phải là Trương Vịnh. Ô lão vì bảo vệ nàng nên không công khai chuyện này. Cho nên khiến cho Mã Hùng tìm đến ngươi..."

Trịnh Thương Minh bước chân vững vàng rời đi.

Khương Vọng vẻ mặt không thay đổi, đi theo Khương Vô Ưu ra ngoài.

Trong lòng lại thầm run sợ.

"Trương Vịnh" nói câu kia "Lộ ra một sợi lông, liền có thể bị đào lên 18 đời tổ tông" Hóa ra là bởi nguyên nhân này.

Lâm Hữu Tà vẫn đang theo dõi Trương Vịnh, cho dù người kia đã gia nhập Trường Sinh Cung rồi cũng không buông tha, nhiều lắm chỉ là đi một đường vòng - thậm chí vì vậy mà tìm đến Khương Vọng.

Không ngờ cứ âm thầm như vậy, liền khiến cho Trương Vịnh lộ tẩy.

Người tên "Trương Vịnh" này, hoặc là nói thế lực sau lưng y, không tiếc diệt cả Trương gia Phượng Tiên, khổ tâm chuẩn bị tỉ mỉ tạo ra một "Trương Vịnh" có thân phận như vậy, mưu đồ tất nhiên rất sâu xa - sau này lại lập ra một Trương thị Phượng Tiên, tạo ra một danh môn lòng dạ khó lường, cũng không phải không có khả năng.

Giá trị của y khẳng định không chỉ dừng lại ở "Khốc Từ" kia.

Nhưng sau khi thân phận bị bại lộ, với vị trí mà hiện tại Trương Vịnh leo lên được, thì "Khốc Từ" đã là chuyện lớn nhất người kia có thể làm rồi, quả thật có thể khiến cho Tề quân bị tổn hại uy vọng.

Từ góc độ này nhìn lại, không thể không nói, dưới tình huống đột ngột xảy ra, quyết định kiên quyết, thủ đoạn tàn nhẫn, mục tiêu rõ ràng của Trương Vịnh quả thật khiến cho người ta phải động dung.

Lực lượng sau lưng Trương Vịnh kia, quả thật khiến cho người ta phải chấn động. Một Thôi Trữ, một Trương Vịnh, không liên quan đến nhau, nhưng đều là những người tuổi trẻ đây triển vọng của Tề quốc, nhưng bọn họ đều kiên quyết chịu chết, ý chí như nhau.

Khiến cho người ta không khỏi nghĩ đến - người như vậy, còn có bao nhiêu? Sẽ là người nào? Lực lượng thần bí kia, rốt cuộc khổng lồ đến cỡ nào?

Mà Lâm Hữu Tà khiến cho Trương Vịnh bại lộ thân phận, cũng thật là khiến cho người ta bội phục. Người kia có tu vi không cao, chiến lực không mạnh, có một chút cố chấp khiến cho người ta cau mày, nhưng năng lực phá án... Chỉ có thể nói không hổ là nữ nhi của Lâm Huống, đồ đệ của Ô Liệt.

May là bản thân lúc ấy đã giảng hòa với Lâm Hữu Tà, người kia hứa rằng sẽ không tiếp tục dây dưa điều tra mình nữa, nếu không chỉ với sức lực tra xét Trương Vịnh này của nàng... Chuyện về Địa Ngục Vô Môn sớm muộn gì cũng sẽ bị đụng đến.

Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ đi ở bên kia.

Không cần nhìn thì Trọng Huyền Thắng cũng biết, Trịnh Thương Minh chắc chắn đã nói gì đó với Khương Vọng.

Chẳng qua với lòng dạ của hắn ta, lại càng sẽ không lộ ra nửa phần, tùy ý nói mấy câu liền bước lên kiệu lớn.

Thập Tứ tất nhiên liền đi theo như hình với bóng.

Khương Vọng đang muốn đi theo tới, thì giọng của Khương Vô Ưu liền vang lên: "Khương Thanh Dương, ngồi kiệu của bổn cung"

Nàng có một sự tiêu sái nhanh nhẹn, không cần người khác hầu hạ, tự mình vén màn kiệu lên, ngồi xuống.

Hoa Anh cung chủ đã không thèm để ý, thì Khương Vọng cũng không tị hiểm gì, đi theo khom lưng lên kiệu.

Điều đáng nhắc đến chính là, cỗ kiệu này của Hoa Anh cung, so với kiệu lớn đặc chế của Trọng Huyền Thắng, bất luận là độ thoải mái hay độ lớn, đều còn lâu mới bằng.

Chỉ có thể nói rằng Khương Vô Ưu là một người có tính không ham hưởng thụ.

Người khắc kỷ tu thân như vậy, tất có tiền đồ rộng mỡ.

Hai người ngồi đối diện nhau trong kiệu.

Khương Vọng mở miệng nói: "Cung chủ điện hạ..."

Khương Vô Ưu khoát tay: "Đợi lát nữa rồi hãy nói."

Cho nên bên trong kiệu không phát ra tiếng động gì cả.

Khương Vô Ưu hiện tại không muốn nói gì, thì Khương Vọng liền im lặng ngồi, nhắm mắt tu hành.

Hoa Anh cung chủ nhìn thiếu niên ngồi ngay ngắn trước mặt, rất nhanh liền tiến vào trạng thái tu hành này, không khỏi cười.

Cũng tự nhắm mắt lại, tiến vào tu hành.

Ở một mặt nào đó mà nói, bọn họ thật ra là cùng một loại người.

Khu vực Bắc Nha môn là một vị trí rất phồn hoa, bên ngoài kiệu đã là Lâm Truy náo nhiệt.

Tiếng động lớn tiến vào kiệu, bên trong kiệu lại không nghe thấy.

Bốn kiệu phu này gánh kiệu, bước chân vững vàng, một đường tiến vào trong biển người.

Cỗ kiệu của Hoa Anh cung, dừng lại phía trước một trà lâu ở cuối một ngõ sâu.

Đây đương nhiên là sản nghiệp của Trọng Huyền Thắng, chuyên dùng để tổ chức những buổi tụ họp nhỏ.

Trước kia, khi Khương Vọng đến Thất Tinh cốc, đám người Lý Long Xuyên đã ở đây tổ chức buổi tiệc đưa tiễn hắn.

Đi vào trà lâu, tiến vào nhã gian, Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ đã sớm chờ ở bên trong - đương nhiên không phải vì muốn tiếp xúc bí mật gì đó với Hoa Anh cung, mà là muốn đôi bên cùng nhau thảo luận về chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Dù sao thì bọn họ đều đến đón Khương Vọng, cũng đỡ cho Khương Vọng phải lặp lại nhiều lần.

Khương Vô Ưu và Khương Vọng đều tự mình tìm chỗ ngồi xuống.

Hoa Anh cung chủ ở bất kỳ đâu cũng đều trở thành nhân vật chính, nàng giơ tay lên, nói thẳng: "Ngươi còn có gì muốn nói với chúng ta, nhưng lại không tiện nói ở phủ Tuần Kiểm sao?"

Khương Vọng suy nghĩ một chút, kể lại nguyên văn một lượt những lời "Trương Vịnh" đã chất vấn hắn lúc đó.

Vì sao dân chúng nước nhỏ phải chịu đủ sự hành hạ, còn dân chúng nước lớn lại có thể an hưởng yên bình như thế.

Lời này tất nhiên hắn không tiện nói ra ở phủ Tuần Kiểm, bởi vì chính hắn cũng xuất thân từ một "nước nhỏ". Rất dễ khiến cho người ta nảy sinh những nghi ngờ vô căn cứ đối với hắn.

Lúc nói những lời này, Trương Vịnh vô cùng phẫn uất, tuyệt vọng và thống khổ.

Khương Vọng kể lại tình cảnh lúc đó, cố hết sức không trộn lẫn bất cứ tình cảm gì.

Ba người còn lại trong phòng là Khương Vô Ưu, Trọng Huyền Thắng, Thập Tứ đều lắng nghe rất nghiêm túc.

Nghe xong lời Khương Vọng kể lại.

Khương Vô Ưu cười lạnh một tiếng: "Y cho rằng Tề quốc cường đại, chỉ là bởi hút máu của bọn chúng sao? Y cho là những... nước nhỏ kia yếu nhược chỉ là bởi triều cống sao? Quyền lợi cần phải đi đôi với trách nhiệm, ngươi gánh vác bao nhiêu thì mới có thể đạt được bấy nhiêu! Xuyên suốt lịch sử, thử xem có bao nhiêu quốc gia bị diệt vong! Nếu như không phải có Đại Tề ta che chở, thì rất nhiều quốc gia trong số đó liền chưa chắc có thể tồn tại!

Còn muốn có Khai Mạch đan, hay tu sĩ siêu phàm sao? Thật là buồn cười!"

Từ rất nhiều phương diện mà nói thì những lời mà Khương Vô Ưu nói... đều không sai. Nước lớn được hưởng nhiều tài nguyên càng nhiều thì cũng phải gánh vác trách nhiệm càng lớn. Chuyện khác không nói, chỉ tính một chút, hàng năm có bao nhiêu tu sĩ Tề quốc chiến tử ở hải cương?

Con số này có thể những tu sĩ nước nhỏ kia không thể nào tưởng tượng nổi mà cũng không dám tưởng tượng.

Duy chỉ có hai chữ đứng trước "nước nhỏ" kia, những... con người sống sờ sờ kia, tình cảnh bi thảm của những... người dân nước nhỏ kia, đúng là không được chú ý đến.

Bình Luận (0)
Comment