Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1515 - Chương 1515: Vui Buồn Thế Gian Chẳng Giống Nhau

Chương 1515: Vui buồn thế gian chẳng giống nhau

Trọng Huyền Thắng không nói, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn ta, rõ ràng là đã hiểu rõ.

Khương Vọng đối với "Trương Vịnh" có một chút đồng tình không tiện nói rõ, sự đồng tình này chỉ là do xuất thân và trải nghiệm của người đó. Dù sao thì cũng cùng có mối hận bị hủy mất quê hương. Trong lúc nhỏ bé yếu nhược, phải chứng kiến sự thống khổ của tầng lớp thấp kém nhất trong thế giới này.

Nhưng Khương Vô Ưu và Trọng Huyền Thắng lại không thể có sự đồng cảm này.

Chuyện này không liên quan đến đạo đức, cũng không liên quan đến cứng rắn hay mềm lòng. Mỗi người đều đứng ở góc độ, vị trí, trải qua những việc không giống nhau.

Khiến Khương Vô Ưu - một quý tộc hậu duệ thiên hoàng, và Trọng Huyền Thắng - một trưởng tử của danh môn, phải hiểu được sự khó khăn của dân chúng nước nhỏ, quả thực không thực tế lắm.

Trên đời vốn không tồn tại thứ gọi là cảm động lây, mỗi người đều có cảm xúc riêng của chính mình.

Cho nên Khương Vọng cũng không nói gì, chỉ nói: "Đồng thuật của y rất lợi hại, có thể níu giữ tầm mắt, mê loạn tinh thần, ảnh hưởng tâm trạng, loại bỏ thương tổn, biểu hiện ra bên ngoài chính là mắt có thể trở nên tối đen như mực"

Chi tiết này không phải hắn cố ý giấu diếm, mà chỉ là chưa kịp nói ra ở phủ Tuần Kiểm mà thôi.

Khoan dung cũng tốt, mà lấy lòng cũng được, Trịnh Thế giống như cũng không để ý đến những thông tin hỏi được từ Khương Vọng. Hoặc là đã biết đủ nhiều, hoặc là đã hiểu rõ, biết nhiều hơn cũng không quan trọng. Bên phía Bắc Nha môn, chắc là đã nắm được một số thông tin rồi.

"Đây chính là một đầu mối." Khương Vô Ưu nói: "Chẳng qua y đã triển hiện ra trước mặt ngươi, cho thấy không thể điều tra ra đc gì từ manh mối này. Hoặc là đồng thuật của y rất bình thường, tùy ý có thể nhìn thấy. Hoặc là đây là một thuật mới được khai phá, sẽ không bị người khác biết được. Đồng thuật của y hẳn là thuộc về vế sau"

"Ta chỉ biết được chừng đó thôi" Khương Vọng nói.

"Ngươi cũng thật là tai bay vạ gió." Khương Vô Ưu lắc đầu, giọng nói hơi có chút bất đắc dĩ: "Cũng không biết nên nói ngươi may mắn hay xui xẻo nữa"

"Có thực lực, sẽ có được may mắn" Trọng Huyền Thắng cười nói.

"Ngươi nói rất có lý" Khương Vô Ưu nhàn nhạt đáp lời, sau đó nói với Khương Vọng: "Hoàng Hà Chỉ Hội sắp tới, ngươi đừng vì chuyện khác mà phân tâm nữa. Tu hành cho tốt mới là chuyện nên làm, chuyện này đối với ngươi mà nói là quan trọng nhất"

Lời này mặc dù nói với Khương Vọng nhưng thực ra lại là nói cho Trọng Huyền Thắng nghe.

Ở thành Lâm Truy Tê quốc, Khương Vọng có thể phân tâm vì chuyện gì khác chứ?

Chỉ duy nhất chuyện tranh chức gia chủ giữa Trọn Huyền Thắng và Trọng Huyền Tuân có thể khiến Khương Vọng nhúng tay vào mà thôi.

Lúc bình thương Khương Vô Ưu không thể nói gì, Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng có giao tình của mình, nhưng trước thời điểm mấu chốt như Hoàng Hà Chi Hội này, nàng hy vọng Trọng Huyền Thắng có thể khắc chế một chút.

Trọng Huyền Thắng chỉ cười cười, nhưng không hề ngang bướng.

Khương Vọng đương nhiên cũng hiểu ý tốt của nàng, gật đầu nói:

"Ta biết rồi."

Nhưng nói thì nói vậy, nếu Trọng Huyền Thắng gặp phải phiền phức, hắn cũng sẽ không ngồi yên.

Khương Vô Ưu gật đầu, muốn rời đi, nhưng bỗng nhiên lại nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Bổn cung nghe nói, ở Mê Giới ngươi đã gặp được Vương Ngao?"

Chuyện Mê Giới đã trôi qua mấy ngày rồi, cũng không biết nàng nghe được thông tin từ đầu.

"Đúng là có chuyện này" Khương Vọng nói.

Khương Vô Ưu rõ ràng rất có hứng thú: "Thực lực của ông ta như thế nào?"

"Vô cùng đáng sợ."

Khương Vọng liền kể lại cuộc giao chiến ngắn giữa Vương Ngao và Huyết Vương, vì vấn đề thực lực, hắn không thể quan sát ra nhiều thông tin hơn được, nhưng phần hắn quan sát được cũng đã đủ đáng sợ rồi. Không hổ là người đạt được danh hiệu Võ Đạo Đệ Nhất Nhân"

Khương Vô Ưu nghe xong trầm tư một lúc, sau đó đứng lên nói:

"Lời ngươi nói ta đã nhớ kỹ, đi trước, không cần tiễn!"

Không cần Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng đa lễ, liền khoát khoát tay sải bước rời đi.

Dáng nàng bước đi giống như báo săn, ưu nhã mà kiện mỹ.

Nói chuyện và làm việc đều lưu loát dứt khoát, thật là anh khí bừng bừng.

Lần này đến trà lâu này với Khương Vọng, có lẽ thứ khiến nàng càng quan tâm hơn chính là chuyện Trương Vịnh có ảnh hưởng như thế nào đối với Khương Vô Khí. Nhưng từ đầu đến cuối, nàng chưa từng đề cập một câu nào về Trường Sinh cung với Khương Vọng, tất nhiên là không muốn kéo Khương Vọng nhập cuộc.

Đợi đến kHì hình bóng Khương Vô Ưu biến mất khỏi phòng trà, Trọng Huyền Thắng đột nhiên thở dài nói: "Thật là khiến người ta kính nể."

"Sao lại nói vậy?" Khương Vọng hỏi.

Trọng Huyền Thắng hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy vì sao Hoa Anh cung chủ vì sao lại quan tâm Vương Ngao như vậy?"

"Nàng yêu thích Võ Đạo?" Khương Vọng vừa nói ra liền cảm thấy không đúng, bởi vì hệ thống tu hành mà Khương Vô Ưu tu luyện tuyệt đối không phải Võ Đạo, cho nên hỏi lại: "Có vấn đề gì sao?"

Trọng Huyền Thắng thở dài một hơi, lại hỏi: "Ngươi có biết vì sao Hoa Anh cung chủ lớn tuổi như vậy rồi, trong số các cung chủ, chỉ nhỏ hơn thái tử một chút. Vì sao nàng vẫn chỉ đang ở Nội Phủ cảnh mà thôi?"

"Tu bổ cảnh giới? Theo đuổi Thiên Phủ?"

Khương Vọng đưa ra phán đoán, nhưng cũng cảm thấy không đáng tin, Thiên Phủ cho dù có mạnh cỡ nào, cũng chỉ là Nội Phủ cảnh, tuổi thọ không thể vượt quá một trăm hai mươi. Nếu có thể đạt đến Thần Lâm, Động Chân thì vì sao lại ở mãi Thiên Phủ?"

Chậm trễ đạt đến Thần Lâm, đợi đến khi tuổi thọ không đủ, thì có hối hận cũng không kịp nữa rồi.

"Bởi vì nàng đang đi trên con đường của chính mình"

Trọng Huyền Thắng nói: "Một con đường hoàn toàn mới!"

Bình Luận (0)
Comment