"Khụ khụ, khụ khụ."
Trên quảng trường lớn như vậy mà hôm nay lại yên tĩnh đến thế, không hề có một tiếng thì thầm to nhỏ nào. Chỉ thỉnh thoảng có tiếng ho khan không thể ngừng lại, hòa vào tiếng gió rít gào hơi rét lạnh vào sáng sớm.
Tiếng ho khan thật sự trơ trọi.
Bên trong Tử Cực Điện lại giống như không có gì khác với bình thường.
Chuyện gì nên tấu thì tấu, chuyện gì nên tranh luận thì tranh luận. Nhưng vẫn luôn... thiếu chút gì đó.
Hai canh giờ lên triều hôm nay có thể nói là hai canh giờ vô cùng khó khăn đối với rất nhiều người.
Mỗi một văn võ bá quan tấu chuyện trong Tử Cực Điện đều cố giả vờ như không có chuyện gì, nhưng làm gì có ai không hề suy nghĩ chuyện gì khác ở trong lòng?
Cung chủ Trường Sinh Cung bị cuốn vào vụ án ám sát quân vương, chuyện này mà xảy ra ở bất cứ quốc triều nào cũng đều có nghĩa là... máu chảy thành sông.
Hình như hôm nay, một trong số những ứng cử viên cho cuộc tranh đoạt ngôi vị ầm ầm dậy sóng của Đại Tề phải rút lui, đây là chuyện lớn liên lụy đến toàn bộ Tề quốc. Bất kể ai cũng không thể không quan tâm.
Đại khái chỉ có vị thiên tử ngồi trên long ở cao cao kia vẫn như những năm qua, không chút gợn sóng.
Lòng vua khó dò.
Mặc kệ như thế nào.
Giày vò cũng tốt, chờ mong cũng được.
Hai canh giờ dài dằng dặc trôi qua, buổi lên triều mất tập trung cũng kết thúc.
Các đối thủ chính trị ngày xưa nóng lòng tranh luận nhất, chắc chắn cảm thấy hôm nay có chút không đủ kích động. Quan viên biện luận thắng không thấy hài lòng, quan viên biện luận thua không thấy ủ rũ.
Đại hoạn quan Tư Lễ Giám Hàn Lệnh đứng hầu trước thềm đỏ "
cất giọng: "Bãi triều Nhìn từ góc độ của gã, thì văn võ bá quan đang thối lui như thủy triều, đi ra khỏi Tử Cực Điện, tản vào quảng trường cực lớn kia, đi chuyển đi những hướng khác nhau.
Thứ duy nhất không thay đổi, chính là một khoảng trống giữa quảng trường cùng với điểm đen ở giữa khoảng trống kia.
Hoàng đế bệ hạ của Đại Tề không lên tiếng.
Hàn Lệnh cũng như trở thành bức tượng điêu khắc.
Hẳn là cũng không trôi qua bao lâu, nhưng về mặt cảm giác thì như đã thật lâu.
Hoàng Đế cuối cùng cũng đứng dậy.
Hàn Lệnh há miệng muốn la lớn "khởi giá" nhưng Hoàng đế lại giơ tay đè xuống.
Xem như đại hoạn quan thân cận nhất với thiên tử Đại Tề, Hàn Lệnh từ đầu tới cuối đều không quay đầu lại, nhưng đã nuốt âm thanh kia ngược trở về.
Hoàng đế rời khỏi long ở, rồi đi xuống thêm đỏ.
Lúc này đã là giờ thìn, là thời gian để "ăn sáng". Lão bách tính đều ăn bữa sáng vào lúc này.
Trời đã sáng choang.
Xích Nhật Châu được treo trong Tử Cực Điện đã ngừng chiếu sáng từ lâu.
Hoàng đế chậm rãi đi ra ngoài, mỗi một bước đều như giẫm ánh mặt trời ở dưới chân.
Lúc này, ngài cuối cùng cũng đi ra khỏi Tử Cực Điện, đứng ở trên bậc thang cao cao.
Quảng trường đá trắng lớn như vậy đã không còn một bóng người nào, trừ Khương Vô Khí.
Cái người đang cởi trần, quỳ trên mặt đất, tóc rối tung đang nhìn ông ấy - chính là con trai của ông ấy.
"Người này cũng giống ta"
Thiên tử chợt nhớ tới câu nói mà ông ấy từng nói.
Thế là ngài rũ mắt nhìn xuống.
Trước hết là nhìn phiến đá trắng cực lớn được lát trên quảng trường trước mắt, sau đó là đến đầu gối đang dán trên mặt đất kia, rồi đến nửa thân trên trần trụi và gầy gò, cuối cùng là đến khuôn mặt anh tuấn - khuôn mặt mà nếu như không mang theo vẻ bệnh tật ốm yếu không thể biến mất, thì chắc còn xuất hơn hơn một chút.
Khương Vô Khí để thân trần tóc dài, quỳ trên mặt đất, lại ung dung khó tả.
Thiên tử nhìn vào mắt hắn ta, sau đó lại nhìn miếng bạch ngọc mà hắn ta ngậm trong miệng.
Trong miệng chứa bảo, là lễ nghi mai táng dành cho quý tộc.
Khương Vô Khí làm như này là để thể hiện rằng, hắn ta là một kẻ đã chết.
Khương Vô Khi đã là một người chết từ rất lâu trước kia.
Từ lúc... còn ở trong bụng me.
Đó là đêm đông năm Nguyên Phượng thứ ba mươi tám, Tê đế tự mình dẫn quân ra ngoài, tiêu diệt những kẻ ngoại lai.
Mà lúc đó mẫu thân của Khương Vô Khí là Lôi quý phi vẫn đang mang thai hắn ta, lại bị người khác ám sát ở ngay trong hoàng cung Đại Tề. Trước khi chết, bà đã dùng hết khả năng để bảo vệ bụng của mình.
Lúc cường giả ở trong hoàng cung chạy đến thì thích khách đã tự sát.
Đến nay vẫn chưa điều tra ra hung thủ đứng phía sau là ai.
Đợi đến khi Tề đế gấp gáp trở về, thì cũng chỉ nhìn thấy thi thể bị mổ bụng của Lôi quý phi cùng với đứa trẻ được mổ bụng lấy Ta.
Tế đế rơi lệ nói: "Ái phi dù vứt bỏ ta, lại không vứt bỏ con của ta!"
Vậy nên ngài lấy tên cho đứa trẻ là Vô Khí (1).
(1) Chữ Khí (##) ở đây nghĩa là vứt bỏ.
Vào lúc Khương Vô Khí vẫn còn là thai nhi thì đã chịu thưởng tổn nặng nhẽ ra phải chết, nhưng ngay đêm đó vị cường giả túc trực ở trong cung đã liều mình cứu giúp, mới có thể bảo vệ một chút hy vọng sống sót.
Nhưng cũng vẻn vẹn là một chút hy vọng sống.
Cho dù Tề đế có năng lực lên trời xuống đất, thì một đứa bé vừa được mổ bụng lấy ra, yếu ớt non nớt cũng không thể chịu đựng bất kỳ phương pháp gì của ngài.
Từ đó sương độc ngấm vào mệnh, không phải thuốc nào cũng có thể chữa. Càng lớn lên thì sương độc càng nặng, ngấm vào mệnh càng sâu. Ngay lúc đó viện trưởng Thái Y Viện đã kết luận, đứa trẻ này không sống nổi quá mười tuổi.
Vào lúc Khương Vô Khí được chín tuổi, Tề đế phải thay máu hoán cốt cho hắn ta, tái tạo thân mới, từ đó sử dụng bí pháp hoàng thất để trừ bỏ tận gốc sương độc ngấm vào mệnh.
Lúc đó hắn ta mới chín tuổi, chỉ hỏi đúng một câu: "Sau khi thay máu hoán cốt thì ta vẫn là Hoàng tử của Đại Tề sao?"
Đáp án tất nhiên là phủ định.
Dù Tề đế có yêu thích hắn ta thì cũng không thể lấy máu thịt của những đứa con khác đổi cho hắn ta.
Cho nên Khương Vô Khí chọn từ chối.
Hắn ta thà chết cũng không cần một đời tầm thường. Khương Vô Khí hắn ta cho dù có chết, cũng muốn dùng thân phận thiên hoàng quý tộc mà chết đi.
Nếu không thì nữ nhân kia - người mẫu thân kia của hắn ta giãy dụa trong đêm giá rét như vậy làm gì?
Hắn ta trước khi chín tuổi tập võ kiện thân, điều trị thân thể.
Hắn ta sau chín tuổi, mở mạch tu hành.
Hắn ta bị sương độc nhiễm vào mệnh, sương độc sẽ ngày càng mổ rộng theo tu vi của hắn ta, càng mạnh ngược lại càng chết nhanh. Nhưng chỉ có mạnh lên, thì hắn ta mới có cơ hội thay đổi vận mệnh.
Đây là một mệnh đề mâu thuẫn.
Nhưng bất kể là làm thế nào, thì kết quả đều dẫn tới cái chết.