Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1522 - Chương 1522: Tử Cực Điện Là Triều Nghị Điện

Chương 1522: Tử Cực Điện là triều nghị điện

Tất cả mọi người đều cảm thấy hắn ta không thể sống sót, nhưng hắn ta vẫn sống.

Không chỉ sống qua khỏi mộ kiếp năm mười tuổi kia, mà còn sống đến ngày hôm nay.

Không chỉ sống đến ngày hôm nay, mà còn khiến Hoàng đế tự mình chỉ huy tạo ra Trường Sinh Cung cho hắn ta, trở thành một trong những người kế vị có hy vọng tranh đoạt ngôi vị nhất Đại Tẻi!

Hắn đã giãy dụa từ lúc ra đời cho đến tận bây giờ.

Hắn ta lung lay sắp đổ như thể bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, nhưng giống như ngọn nến vẫn chập chờn trong gió nhiều năm như vậy, hắn ta vẫn chấp chờn, nhưng tia sáng lại càng ngày càng chói mắt.

Hôm nay Khương Vô Khí quỳ gối ở chỗ này, muốn thể hiện hắn ta đã là một người chết.

Làm sao mà trái tim thiên tử của Hoàng đế Đại Tề lại không chút gợơn sóng cho được?

Thiên tử kế thừa thiên mệnh, cai quản vạn dân, trời sinh đã là người cô độc.

Nhưng ngài thật sự có thể không có chút tình cảm nào sao?

Lần xuất chinh vào năm Nguyên Phượng thứ ba mươi tám kia, là lần cuối cùng Tề thiên tử ngự giá thân chinh cho đến tận bây giờ.

Sau này ngài chưa từng ra khỏi thành Lâm Tri.

Tấm lòng thiên tử khó dò của ngài có nhớ tới một đêm đông rét lạnh kia hay không?

Trên quảng trường trước Tử Cực Điện không có một vị triều thần nào có can đảm ở lại.

Đại hoạn quan đứng đầu Tư Lễ Giám im lặng đứng ở bên cạnh cửa lớn của Tử Cực Điện, ngay cả tiếng hít thở cũng cố gắng giảm nhẹ, không thể hiện bất cứ cảm giác tồn tại nào.

Hoàng đế bệ hạ của Đại Tề đi xuống bậc thang cao cao, đi đến trước mặt Khương Vô Khí, sau đó ngài vươn tay ra lấy miếng bạch ngọc mà hắn ta ngậm trong miệng đi.

Khương Vô Khí từ nhỏ đã ngâm trong nước thuốc mà lớn lên, sợ lạnh sợ rét. Mà hôm nay hắn ta lại để trần quỳ gối ở bên ngoài Tử Cực Điện chờ bị xử lý.

Mội một sợi gió lạnh đối với sương độc đã ngấm vào mệnh của hắn ta mà nói, còn đau đớn hơn so với dao găm cắt thịt.

Nhưng tiếng ho khan của hắn ta đã im bặt trước khi Hoàng đế ra ngoài.

Hắn ta cố nén không "khụ, khụ" lấy một tiếng trước mặt Hoàng đế.

Dù cho bao nhiêu năm qua, những tiếng ho khan không thể nhịn kia đã trở thành cách duy nhất để hắn ta xoa dịu sự đau đớn.

Khương Vô Khí là một người mạnh mẽ.

Giờ phút này, hắn ta mím môi không nói một lời, khóe mắt lại có giọt nước mắt lăn xuống.

Giọt nước mắt này lại nóng bỏng đến thế.

Trong tay Hoàng đế Đại Tề còn cầm khối ngọc kia, ngài lẳng lặng nhìn hắn ta.

Sự im lặng này kéo dài một lúc, sau đó ngài hỏi: "Khương Vô Khí, là con sai người ám sát trẫm? Là con phái người đi linh từ của Cửu Phản Hầu, dùng máu sỉ nhục thanh danh của trẫm?"

Khương Vô Khí chảy nước mắt nói: "Tuy không phải do nhi thần ?

làm, nhưng... nhi thần có tội sơ suất Hoàng đế hờ hững lên tiếng: "Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.

Tội sơ suất không đáng chết"

Hai tay Khương Vô Khí chống lên mặt đất rồi cúi đầu xuống, giọng nói nghẹn ngào khó tả: "Phụ hoàng..."

Hoàng đế Đại Tề xoay tay một cái: "Trẫm nhận miếng ngọc này."

Sau đó ngài vung tay áo một tay, quay người nhanh chân rời đi.

Hàn Lệnh mau bước vội đuổi theo.

Rồi hô lớn tiếng: "Khởi giá!"

Một tiếng hô này lại truyền đi thật xa trên quảng trường rộng lớn.

Tử Cực Điện là triều nghị điện.

Quảng trường trước điện là nơi thần tử tập hợp và chờ đợi.

Khương Vô Khí vừa là con, cũng là thần.

Mặc dù lúc ấy không ai dám ở lại nhìn Khương Vô Khí một chút, nhưng tất cả những người trong triều quan tâm việc này thật ra đều dựng thẳng lỗ tai lắng nghe.

Khương Vô Khí giống như thiên tử, mà lại là người bao dung hơn so với thiên tử, là minh quân được chọn ở trong suy nghĩ của rất nhiều người.

Chỉ có mỗi một việc là sinh ra đã yếu ớt, có tai ương chết yểu nhưng lại sống năm này qua năm khác, cứ như thể cái nạn tai ương chết yểu kia không đáng để tin cậy.

Thậm chí có rất nhiều người cho rằng, đây chỉ là chiêu trò để Thập nhất Hoàng tử giấu tài.

Nếu như không có khuyết điểm này, thực tế hắn ta còn ưu tú hơn so với các anh chị của mình, rất dễ trở thành mục tiêu bị nhắm vào.

Đối với Trọng Huyền Thắng mà nói, Khương Vô Khí mạo hiểm qua ải như thế nào đều không quan trọng, hắn ta cũng chỉ nghe kết quả mà thôi.

Không cần nói ai đến làm thiên tử Đại Tề, tóm lại đều không ảnh hưởng tới địa vị của Trọng Huyền gia.

Đỉnh cấp danh môn giống như Trọng Huyền gia, chỉ cần thành tâm cống hiến cho thiên tử là được.

Cho nên người duy nhất mà Trọng Huyền Thắng cần dốc toàn lực đối phó cũng chỉ có Trọng Huyền Tuân mà thôi.

Ai làm thiên tử không quan trọng, ai làm gia chủ Trọng Huyền gia lại rất quan trọng.

Trong thời gian Trọng Huyền Tuân tiến vào Tắc Hạ Học Cung, Trọng Huyền Thắng đã hoàn thành rất nhiều sự sắp đặt của mình. Sau Đại Sư Lễ, mỗi ngày hắn ta đều hối hả đặt ra không ít hậu chiêu.

Nhưng lại chưa dùng tới cái nào.

Bởi vì Trọng Huyền Tuân chẳng hề làm gì cả.

Người kia dường như không quan tâm tới sự thật là sản nghiệp trên danh nghĩa của mình đã bị chia tách đến liểng xiểng, giống như cũng không biết chuyện Vương Di Ngô bị đánh vào tử tù doanh, càng giống như không để ý đến việc hình như chiều gió trong gia tộc đã lặng lẽ thay đổi, không ít gia lão hình như đã ủng hộ Trọng Huyền Thắng...

Từ sau "Đại Sư Lễ" y chỉ gặp mấy tâm phúc dưới tay, sau đó đóng cửa khóa viện, chuyện tâm tu hành.

Trọng Huyền Thắng thấy vậy thì biết, hiện tại người huynh trưởng này không có ý định một trận quyết sống mái.

Điều này cho thấy rằng Trọng Huyền Tuân vô cùng coi trọng biểu hiện của hắn ta.

Cho dù là tình thế mượn oai Thiên Phủ áp đảo toàn Lâm Tri, y cũng không muốn một lần trực tiếp đè bẹp Trọng Huyền Thắng.

Mà là đặt thời gian sau Hoàng Hà Hội, y muốn có được uy danh hiển hách trên Hoàng Hà Hội rồi mới quay lại làm thái sơn đè trứng (1). Đương nhiên, đây cũng là một loại tự tin khác. Trọng Huyền Tuân tự tin y có thể gặt hái được thành công ở trên Hoàng Hà Hội.

(1) Thái sơn đè trứng: chỉ thế áp đảo đè bẹp đối phương một cách dễ dàng.

Nhìn tổng thể mà nói, đây là chuyện đường đường chính chính, cũng khiến cho những thủ đoạn kia của Trọng Huyền Thắng trở thành trò cười.

Những chuyện Trọng Huyền Thắng nên làm và có thể làm, thì hắn ta đều đã làm trong lúc Trọng Huyền Tuân bị nhốt ở Tắc Hạ Học Cung.

Hiện tại Trọng Huyền Tuân không gia nhập bàn cờ, cả ngày đóng cửa tu hành, dường như không có gì khác so với lúc còn ở trong Tắc Hạ Học Cung. Ngược lại khiến cho Trọng Huyền Thắng không có chỗ xuống tay.

Nhưng làm sao có thể có thể giống như lúc ở trong Tắc Hạ Học Cung được?

Lúc đó không một ai biết Trọng Huyền Tuân có thể đạt tình trình độ gì trong thời gian một năm. Nhưng hiện tại, mọi người đều biết y chính là Thiên Phủ Ngoại Lâu, áp đảo người cùng thế hệ, là thực tiễn chân chính của câu nói "đoạt hết phong hoa của người cùng thế hệ".

Y không cần làm cái gì, mà rất nhiều chuyện đã khác...

Ví dụ như những gia lão trong lòng còn đang dao động, thậm chí ví dụ như gia gia của Trọng Huyền Minh Đồ.

Mặc dù lão hầu gia Trọng Huyền sẽ không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng từ sau khi Trọng Huyền Tuân lấy một địch ba, thực lực áp đảo ba vị thiên kiêu ở trên Đại Sư Lễ, thì rõ ràng ông ngày càng cười nhiều hơn.

Bình Luận (0)
Comment