Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1527 - Chương 1527: Tề Thiên Tử Xa Tại Đông Quốc

Chương 1527: Tề thiên tử xa tại đông quốc

Sau khi Vương Di Ngô dùng thân làm vũ khí, chém chết tướng lĩnh Hạ quốc Hoa Phương Vũ, công chiếm Kiếm Phong sơn ba canh giờ, cũng tức là sau khi Hạ quốc phản công mấy lần không thành công, liền nhanh chóng điều cường giả đến phản công.

Đại Tề quân thần Khương Mộng Hùng đi lên đỉnh Kiếm Phong SƠN.

Người kia vừa hạ một quyền xuống Kiếm Phong sơn liền xuất hiện vực sâu trăm dặm, nhìn xuống Hạ quân mà nói: "Tề thiên tử xa tại đông quốc, quý quốc cần gì đi xa? Ta bây giờ đến đây, giết ta đi"

Sau đó...

Một mình nghênh chiến sự vây công của một vị chân quân, năm vị chân nhân, đánh chết một vị chân nhân tại đó!

Lúc đó trời giáng mưa máu, đau buồn vì một vị chân nhân đương thời!

Mất đi một vị chân nhân đương thời, đúng là mất mát cực lớn!

Trận chiến xảy ra ở tây cảnh kia, chân nhân Hàn Ân vừa chết, thì chiến tranh liền cơ hồ tuyên cáo kết thúc.

Hạ quốc mạnh, mặc dù hơn xa Trang Ung, nhưng cũng khó lòng chấp nhận nổi sự tổn thất này.

Cường giả Hạ quốc vây công Khương Mộng Hùng không thể không lùi bước, bắt đầu triệu tập đại quân, muốn tụ tập quân trận chỉ lực, dùng nó để bào mòn thân chân quân của Khương Mộng Hùng.

Nhưng có được một khoảng thời gian này, đội quân chủ lực của Xuân Tử quân cũng đã lục tục tìm đến.

Đương nhiên cũng có người trước trận phẫn nộ chỉ trích, nói việc Thôi Trữ ám sát Tề đế, Hạ quốc căn bản không biết.

Nói rằng "Hạ quốc đường đường là một đại quốc, há có thể làm ra chuyện ám sát này."

Lại nói rằng "Hạ quốc cho dù có muốn ám sát, cũng sẽ không chỉ phái ra một Nội Phủ."

Còn nói gì mà "Tề quốc là bá chủ đông vực, sao có thể chỉ nghe lời từ một phía và gây nên cuộc chiến bất nghĩa này?"

Khương Mộng Hùng chỉ đáp lại một câu: "Ta bây giờ đến đây, không hồi chuyện khác. Đành tự quyết vậy!"

Thái độ của Đại Tề vô cùng rõ ràng - Đại Tề không cần chứng mình rốt cuộc Thôi Trữ có phải là thích khách do Hạ quốc phải ra hay không.

Nhưng Hạ quốc cần chứng minh, Thôi Trữ không phải là thích khách do Hạ quốc phái đi!

Chẳng qua những chuyện này tạm thời không có quan hệ gì với Khương Vọng cả.

Bởi vì khắp ba trăm dặm trong thành Lâm Truy, có rất nhiều truyền thuyết.

Truyền thuyết có đủ loại. Lai lịch của chúng cũng không giống nhau. Có loại hơi hơi đáng tin, có loại chỉ đơn thuần là nói hươu nói vượn.

Tương truyền thời thượng cổ, ở Lâm Truy có một hàn trì, lạnh giá thấu xương, chỉ cần chạm vào là lạnh cóng đến chết.

Lúc đó trên không có trận đại chiến của cường giả, đánh vỡ bầu trời, trời xanh liền rỉ máu vào hàn trì.

Hàn trì này vậy mà lại biến thành ôn tuyển.

Người thời ấy liền gọi là "Thiên tuyền".

Nghe nói tắm nước suối này, ngay cả Thần Lâm cũng có thể đạt được.

Đương nhiên, hiện tại Khương Vọng đã biết, ôn tuyển trong cung được gọi là "Thiên tuyển" kia, thật ra chỉ là do Thái Y viện của Tề quốc dùng bí pháp điều chế, lại cho vào đó vô số dược liệu đỉnh cấp cho nên nhìn qua có chút linh khí mà thôi.

Thoát thai hoán cốt thì không thể, nhưng dưỡng thân kiện thể thì lại tương đối có hiệu quả.

Còn về phần sau khi tắm ở đây có thể đạt đến Thần Lâm...

Nếu không phải là con cháu hoàng thất, mà được phép tắm ở đó, thì có ai không phải là người có thể đạt đến Thần Lâm?

Lần này đến Ôn Tuyền cung có ba người, Kế Nam Chiêu lại càng là người không biết đã đạt đến Thần Lâm bao lâu rồi!

Ôn Tuyền cung ở phía đông Tề vương cung, trong tình huống bình thường, là nơi chỉ có người trong hoàng thất mới có thể tới để hưởng thụ.

Từ khi Tề đế hiện tại cầm quyền, trực tiếp ngăn ra nửa ao chuyên dùng để ban thưởng cho những bề tôi có công, tỏ vẻ ân thưởng.

Ba người tham dự Hoàng Hà Chỉ Hội lần này, nơi được hưởng "thiên dục" là suối nguồn cao cấp nhất trong Ôn Tuyền cung, dược liệu được dùng đến càng không cần phải nói.

Cũng may "thiên dục" là tách ra ba ao, tu vi khác nhau, thể chất khác nhau, hiệu lực dược liệu mà Thái Y viện dùng cũng sẽ khác nhau. Hẫn là muốn thiết kế theo mỗi người.

Nếu không phải ngâm mình với Kế Chiêu Nam và Trọng Huyền Tuân... Thì đúng là hơi hơi lúng túng.

Ba vị thiên kiêu của Tề quốc đã sớm tập trung bên ngoài Ôn Tuyền cung, không hề nói gì với nhau.

Khương Vọng không quen Kế Chiêu Nam, chỉ gật đầu hỏi thăm nhau một chút, cũng không còn gì để nói nữa.

Còn với Trọng Huyền Tuân, là sớm muộn gì cũng có ngày giao thủ. Sau khi biết những chuyện xảy ra sau khi hắn ta tiến vào Tắc Hạ học cung xong, lần này gặp lại, mặc dù Trọng Huyền Tuân không trừng mắt liếc ngang liếc dọc, nhưng cũng không hề chủ động thân thiết.

Còn về phần Kế Chiêu Nam và Trọng Huyền Tuân... Nhìn qua cũng không hòa hợp lắm, song phương đều coi đối phương như không tồn tại.

Đại khái điểm tốt duy nhất chính là, ba người này ở đây vẫn còn tương đối thảnh thơi, tự mình đứng yên tại chỗ, liền có thể tự mình tu hành. Cũng không tính là gian nan lắm.

Đợi đến khi tiểu hoạn quan của Ôn Tuyền cung đến, dắt bọn họ rời đi, Khương Vọng mới cảm thấy tự tại một chút.

"Thiên dục" không có chuyện kiều diễm gì, tiểu hoạn quan dẫn Khương Vọng đến trước một ao tắm được xây bằng ngọc xanh xong liền hành lễ rời đi.

Bên cạnh ao tắm có một vị lão tiên sinh râu bạc, ngồi đợi phía sau một bàn dài.

Hình như cũng là một người có tính tình mạnh mẽ vang dội, nhìn thấy Khương Vọng, liền mở túi châm ra, nói thẳng: "Mượn một giọt máu tươi của Thanh Dương Trấn Nam để dùng"

Châm trong túi được sắp xếp dài ngắn không đều, màu sắc cũng khác nhau, không biết những... cây châm đủ mọi màu sắc kia được dùng để làm gì... Nhìn qua hơi có chút cảm giác lạnh sống lưng.

Nhưng chuyện lấy máu thật ra Khương Vọng đã biết trước rồi, hoạn quan đã sớm thông báo quy trình cho hắn. Thái y đây là muốn kiểm tra máu của hắn, sau đó căn cứ trạng thái thể phách của hắn để điều chế ra dược dịch thích hợp.

Ba ngày nay Khương Vọng ở Hà Sơn biệt phủ mỗi ngày đều dâng hương tắm gội, thật ra cũng đã ngâm qua dược dịch, nhưng tất nhiên còn lâu mới có thể so sánh với điều kiện ở Ôn Tuyển cung, nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là làm nóng người.

Mọi người đến đây rồi, Khương Vọng cũng không nói hai lời, ngồi xuống đối diện lão tiên sinh, bình thản đưa tay phải ra.

Lão tiên sinh dùng tay trái hơi lạnh nhăn nheo ra, bắt được tay của hắn, tay phải thì chần chờ một lúc phía trên túi châm, giống như đang do dự nên dùng cây châm nào thì mới thích hợp.

Trong miệng giống như tùy ý nói chuyện phiếm: "Nghe nói mấy ngày trước đây, Thanh Dương Trấn Nam đã đánh bị thương một hoạn quan ở trong Thái Y viện?"

Khương Vọng thầm nhảy dựng. Lúc này mới cảm thấy, lực tay của vị lão tiên sinh này vẫn rất lớn, hắn thử quất tay một cái, vậy mà không rút ra được...

"Sao có thể chứ?" Khương Vọng cười gượng nói: "Ta chỉ là đi thăm bằng hữu của ta, an ủi chút thôi."

Lão tiên sinh trừng mắt lên: "Vậy sao, bằng hữu à""

"Đúng vậy, đúng..." Khương Vọng chảy mồ hôi lạnh, nhìn lão tiên sinh từ từ rút ra một cây châm màu đỏ dài chừng một thước nhọn hoắt từ trong túi ra - có trời mới biết vì sao cái túi châm nho nhỏ kia lại có thể rút ra cây châm dài như vậy!

"Một giọt máu, đúng không?" Khương Tước gia xác nhận lại lần nữa.

Lão tiên sinh râu bạc nhìn chằm chằm tay của hắn, giống như đang tìm kiếm một vị trí để hạ châm xuống, cũng không ngẩng đầu lên: "Ngươi định nghĩa một giọt như thế nào?"

Khương Vọng:...

"Ta sai rồi!" Khương Vọng đàng hoàng xin lỗi: "Sau này ta sẽ không bao giờ... gây chuyện thị phi ở Thái Y viện nữa, ta bảo đảm với ngài"

"Hừ!" Lão tiên sinh râu bạc nói: "Khẩn trương cái gì? Ta đã một bó tuổi rồi, chẳng lẽ còn có thể ức hiếp mấy đứa bé như ngươi sao?"

Cây châm dài một thước màu đỏ kia chỉ điểm nhẹ nhẹ trên ngón tay Khương Vọng một chút, ngay cả cảm giác đau cũng không có liền biến mất khỏi tay của lão tiên sinh.

Ngay cả cảm giác đau cũng không có, vừa vặn là chuyện kinh khủng nhất.

Với tu vi hiện tại của Khương Vọng, dưới tình huống hắn nhìn chằm chằm, lấy một giọt máu của hắn, lại khiến hắn không có cảm giác gì. Thực lực như vậy, cũng quá thâm sâu rồi...

Bình Luận (0)
Comment