Quốc khố nằm ở thành đông.
Gần Bắc thủ môn ở phía đông.
Cửa này tên là Xã Môn. Chính là cửa thứ nhất từ bắc vào nam.
Xã Môn và Tắc Môn là hai cửa thành có ý nghĩa lớn nhất trong số một trăm lẻ tâm cửa thành ở Lâm Truy.
Xã là thần đất, Tắc là thần ngũ cốc. Vạn vật lấy đất mẹ làm nền tảng, vạn dây dùng ngũ cốc để sinh sống.
Bên ngoài Tắc Môn chính là Tắc Hạ học cung, là nơi bồi dưỡng nhân tài cho quốc gia.
Mà bên trong Xã Môn chính là quốc khố của Đại Tề. Nói nơi đây là trọng địa căn cơ của Tề quốc cũng không quá đáng.
Bên ngoài luôn luôn có người canh giữ. Đây cũng là một trong những nơi được canh giữ cẩn mật nhất.
Xã Môn ở phía đông Lâm Truy, đối diện với biển.
Quốc khố Đại Tề hướng về biển, chính là minh chứng rõ ràng nhất cho quyết tâm bảo vệ hải cương.
Như Tề Vũ đế đã từng nói: "Nếu như địch từ biển đến, chúng sẽ phải làm cạn kiệt ngân khố rồi chết!"
Đúng là lời nói hào hùng!
Sau khi rời khỏi Ôn Tuyển cung, Khương Vọng đi một mình đến trước quốc khố.
Đây chẳng khác gì một tòa thành trong thành, tường cao ngói kín, không một ngọn gió nào có thể thổi qua lọt.
Sau khi thông báo cho vệ binh gác cổng, nghiệm chứng thân phận xong thì hắn liền được phép tiến vào sau một cánh cửa...
đợi.
Đúng vậy, còn phải chờ người từ Tư Lễ Giám đến, thì mới có thể dẫn hắn vào "Thuật khố".
Lúc hắn được phong là Thanh Dương Trấn Nam, cũng đã được tặng một môn bí thuật hạ phẩm cấp Giáp trong quốc khố là "Đố Hỏa", rất đáng sử dụng. Đương nhiên hiện tại nó đã không thể theo kịp cấp bậc chiến đấu của Khương Vọng nữa...
Tuy nhiên những thuật pháp có tên là [Hoàng Triều Bí Thuật] bên trong thuật khố quả thật là sự tồn tại hàng đầu.
Phần lớn những bí thuật bên trong quốc khố chính là những bí thuật đoạt có được từ những tông môn trong quá trình chinh chiến khắp thiên hạ, một phần khác là do các nơi tiến cống, đương nhiên phần lớn vẫn là do cướp được.
Trong vô số bí thuật thu được này, tất nhiên chỉ có những bí thuật có thể phá quốc mới có thể được gọi là bí thuật hoàng triều.
Đương nhiên, những bí thuật đã trải qua sự tích lũy của nhiều thế hệ tu sĩ Tề quốc, đúng là những bí thuật nòng cốt.
Hàn Lệnh nói là nghĩ kỹ rồi thì đến tìm gã, nói gì mà sẽ dâng hương đợi.
Nhưng chỉ là nói khách sáo mà thôi, nghe một chút là được rồi.
Hàn Lệnh đường đường là thái giám chưởng ấn của Tư Lễ Giám, là nội quan đứng đầu, sao có thể tự mình đến phụng bồi bọn họ chọn bí thuật chứ?
Cho nên Khương Vọng đứng đây đợi, đợi hoạn quan có tư cách dẫn vào quốc khố của Tư Lễ Giám đến, nghiệm chứng thân phận xong thì được rồi.
Cho dù hiện tại Khương Vọng là thiên kiêu quốc gia, tứ phẩm Thanh Bài, lại là Thanh Dương Trấn Nam thì nên chờ cũng phải chờ.
Hơn nữa ngay cả một chỗ để ngồi cũng không có, chỉ có thể đứng giữa hai cánh cửa chờ.
Lính gác quốc khố cũng không có giao tình gì để nói với hắn. Ai cũng lạnh như đã, ánh mắt cũng không hề giao lưu với nhau chút nào.
Cũng may Khương Vọng đã hình thành thói quen bất cứ lúc nào cũng có thể tu hành, vừa hay không ai để ý đến hắn, tùy tiện tìm một chỗ đứng, liền bắt đầu thôi diễn Hỏa giới chỉ thuật.
Ra khỏi Ôn Tuyển cung, Trọng Huyền Tuân liền chui vào cỗ kiệu lớn đang chờ ngoài cửa cung.
Thật ra y thích vung tay áo bay bay đi lại trên phố lớn, tiêu sái tùy ý hơn.
Nhưng một trận chiến trên đại sư lễ, tiếng vang quá lớn, bây giờ đi đến đâu cũng sẽ có một đám người vây quanh.
Hiệu quả thiên dục đối với y không tốt như trong tưởng tượng.
Thời điểm Thiên Phủ ngũ diệu, nên cường hóa thì đã cường hóa rồi. Sau này muốn tiến thêm một bước, chỉ có thể dựa vào tỉnh quang tôi thể của Tinh Quang Thánh Lâu.
Về phần thứ gọi là hoàng triều bí thuật và pháp khí của thiên tử trong quốc khố, đối với y mà nói không có ý nghĩa gì lớn lắm.
Y đã khai phá đủ năm thần thông, bản thân cũng đã có được bí thuật đỉnh cấp, căn bản không cần phân tâm trên bí thuật khác.
Về phần pháp khí, trong quốc khố của thiên tử cũng không có thứ gì có thể lọt vào tầm mắt y, pháp khí bên trong kho riêng của thiên tử thì còn được... Nhưng mà nghĩ cũng đừng nghĩ...
Cho nên y dứt khoát chủ động chậm lại, dựa vào nhu cầu của cha minh, chọn Nội Phủ cảnh khác, để lão cha mang đi khoe khoang đi.
Lại nói tiếp, lần này dùng tu vi Thiên Phủ phá cảnh, dùng Ngoại Lâu cảnh trấn áp Lâm Truy, đúng như những gì y đã tưởng tượng, không chút sai lầm.
Nhưng thu hoạch thực tế lại không nhiều như trong tưởng tượng...
Chủ yếu là do vị bạn thân Khương Thanh Dương của đường đệ kia kia, dùng tu vi Tam phủ ở đại sư lễ chiếm mất không ít uy phong của y...
Cảnh y tưởng tượng bản thân vừa xuất hiện liền dùng núi cao áp trứng làm cho đệ đệ mập ngoan ngoãn dời bước... cũng không xuất hiện.
Rất nhiều người đều cảm thấy, có sự ủng hộ của Khương Thanh Dương thì Trọng Huyền Thắng liền có thể cạnh tranh với y.
Đương nhiên, điều khiến y không ngờ tới chính là Vương Di Ngô lại có thể thua thảm như vậy, cơ hồ là y chân trước vừa vào học cung thì Vương Di Ngô liền chân sau thua mất hết của cải của y, bản thân cũng thảm đến mức phải nhờ quân thần đến cứu mạng...
À, không nên nói là thua sạch trơn.
Như lời lão cha của y nói: "May mà có cha trông coi giúp ngươi."
Đúng vậy...
Trọng Huyền Minh Quang quả thật là đã bảo vệ được một chút sản nghiệp, nhưng những sản nghiệp này đều là căn cơ của Trọng Huyền Tuân, không thể bị cướp đi, những người phụ trách đều vô cùng tận tâm với Trọng Huyền Tuân y, tuyệt đối không có khả năng đầu hàng đối thủ.
Nên Trọng Huyền Thắng liền hào phóng, sắp xếp cho Trọng Huyền Minh Quang.
Sản nghiệp của con trai, Trọng Huyền đại gia tự mình tiếp nhận, đó là danh chính ngôn thuận. Cho nên hiện tại, đã thua không sai biệt lắm...
Nghĩ đến những chuyện này.
Cho dù là Trọng Huyền Tuân được xưng tụng là đoạt hết tao nhã của Lâm Truy, cũng không nhịn được đè trán, hơi hơi nhức đầu.