Lúc quyết định Tào Giai sẽ là cường giả dẫn đội đến Quan Hà Đài, Khương Vọng đã ra quyết định, muốn trước đó đi một chuyến đến Tinh Nguyệt nguyên.
Chích Hỏa Cốt Liên tích gớp tinh lực, là một đại sát chiêu của hắn, không thể để đó không cần được. Hắn vẫn chưa cuồng vọng đến mức cho rằng bình đã là thiên hạ đệ nhất. Hơn nữa, nhân lúc này cũng có thể thỉnh giáo Quan Diễn tiền bối thêm một lần nữa.
Thêm một chút lợi ích thì liền có thêm một phần chắc chắn.
Tâm trạng hiện tại của hắn chính là...
Có tự tin tranh thiên hạ đệ nhất, cũng sẽ dốc toàn lực hăng hái chiến đấu. Nhưng cũng luôn sẵn sàng chấp nhận khả năng thất bại.
Có thể được tham dự Hoàng Hà Hội, có người nào không phải là người mạnh nhất? Có người nào không phải là thiên kiêu của một nước?
Không có chuyện người nào có được thiên mệnh.
Cho dù là bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh, hắn vẫn có đôi khi sẽ bị Ninh Kiếm Khách đánh bại.
Thứ gọi là thắng bại...
Sau khi đứng trên Quan Hà Đài, thua thì xuống, thắng thì tiếp tục, chỉ đơn giản vậy thôi.
Hắn kiên định với đạo của mình, từng bước đi đến hôm nay chưa từng nản lòng. Hắn chiến thắng từng đối thủ một, đánh bại từng cường giả một, điều này khiến hắn có lý do để tin tưởng bản thân, tin tưởng bản thân có thể tranh được danh hiệu thiên hạ đệ nhất!
Đây chính là thứ gọi là tự tin.
Cảm giác chẳng cần quan tâm đến bất cứ ai, dễ dàng giành được vị trí thứ nhất, chẳng chuẩn bị bất cứ thứ gì mới chính là cuồng vọng.
Đương nhiên, có lẽ có người có tư cách cuồng vọng.
Nhưng ít ra Khương Vọng không cảm thấy mình cuồng vọng.
Tào Giai - cai quan Xuân Tử quân, không nghi ngờ gì chính là một trong những đại nhân vật chân chính trong thành Lâm Truy.
Khương Vọng hoàn toàn không nhận ra vị đại nhân vật này, cũng chưa từng có bất kỳ qua lại gì với đối phương trước khi lên đường.
Lại nói mặc dù hắn cũng có một ít bằng hữu ở thành Lâm Truy, chẳng qua đều là công tử thế gia đời thứ hai, bối phận kém hơn một bậc so với đại nhân vật chân chính như Tào Giai. Cho dù có tốn hết tâm tư tìm đến cửa, mà chỉ vì chuyện này thì cũng không đáng.
Còn chuyện lúc lên đường đến Hoàng Hà Hội, đội ngũ Tề quốc có thể dừng lại một đêm ở Tỉnh Nguyệt nguyên hay không thì...
Nếu như hắn nói rõ ý định của mình, có lẽ là có thể.
Nhưng chuyện về Tỉnh Nguyệt nguyên, về Quan Diễn, về Chích Hỏa Cốt Liên, hắn đều không muốn để lộ ra quá nhiều.
Hơn nữa đại sư Quan Diễn, chuyện đối phương cắt đứt với Huyền Không Tự, rõ ràng đã thể hiện việc không muốn hiện thế nữa.
Nếu như người đó muốn được người đời biết đến, thì Huyền Không Tự vẫn còn rất nhiều người có thể giúp đỡ, chứ không cần Khương Vọng tuyên truyền thay.
Khương Vọng chịu ơn của Quan Diễn, đương nhiên cũng sẽ không hành động tự tiện.
Chẳng qua bây giờ đến Tinh Nguyệt nguyên, thời gian khó tránh khỏi có hơi vi diệu.
Hoàng Hà Hội sắp bắt đầu, dư âm Bình Đẳng quốc vẫn chưa ngừng...
Khương Vọng vốn định lặng lẽ đi rồi về, không kinh động bất cứ ai, tỉnh lực đầy rồi thì sẽ quay về. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy có chút không ổn.
Sau khi bàn bạc với Trọng Huyền Thắng, mập mạp này liền để nghị một ý rất đơn giản.
Để Khương Vọng trước khi lên đường, báo một tiếng cho Đô Úy Trịnh Thế của Bắc Nha môn là được rồi.
Ý kiến này càng nghĩ lại càng thấy hay.
Báo cáo trước với phủ Tuần Kiểm Đô thành, và báo cáo trước với Đô Úy Trinh Thế của Bắc Nha môn, là hai chuyện khác nhau.
Người trước thì lắm thây nhiều ma, người sau lại là phụ thân của Trịnh Thương Minh.
Sau khi báo cáo với Trịnh Thế rồi, chẳng khác gì đã báo cáo với phủ Tuần Kiểm, vậy thì chuyến này đi không tồn tại vấn đề danh nghĩa gì rồi.
Về phần tin tức kia, có muốn lan truyền ra ngoài hay không, thì phải xem Trịnh Thế tự mình cân nhắc thế nào rồi.
Chuyện Khương Vọng ngăn chặn Thôi Trữ ở Đại Sư lễ, bây giờ Bình Đẳng quốc đã lộ ra khỏi mặt nước, nói không chừng có thể nhân lúc trả thù. Bọn họ liên tục chịu sự đả kích từ Tề quốc, đại khái cũng phải làm chút chuyện gì đó để cũng cố lòng người trong tổ chức.
Bình Đẳng quốc nếu có suy nghĩ này...
Với thủ đoạn của phủ Tuần Kiểm đô thành, muốn đem chuyện Khương Vọng ra khỏi biên cảnh, dựng lên một kế dụ rắn ra khỏi hang thì cũng không khó khăn gì.
Nói cách khác, Khương Vọng dựa theo đề nghị của Trọng Huyền Thắng, báo trước cho Trịnh Thế việc mình chuẩn bị đi Tinh Nguyệt nguyên, không chỉ dựa vào ân tình trước đó của bên phía Trịnh Thế mà ngược lại còn tặng cho Trịnh Thế một ân tình khác.
Vả lại chuyện này còn có thể bảo đảm cho sự an toàn của chính Khương Vọng, đồng thời cũng có thể không bị ảnh hưởng đến chuyện thu thập tinh lực!
Không thể không nói, một thân thịt béo này của Trọng Huyền Thắng, đúng là không tốn công nuôi.
Hứa Tượng Càn sau lưng nói thịt mỡ của hắn ta đại khái có thể cùng suy nghĩ với đầu óc, Khương Vọng cảm thấy lời này không phải là hoàn toàn không có lý.
Báo cáo với Trịnh Thế lại rất đơn giản, mặc dù vị này đúng là một trong những nhân vật nắm thực quyền ở thành Lâm Truy, bình thường khó mà tiếp cận được. Nhưng mà Khương tước gia của chúng ta chỉ cần thông qua Trịnh Thương Minh là được rồi.
Lại nghĩ, hắn thông qua Trọng Huyền Thắng cũng có thể tùy thời tiếp xúc với Trọng Huyền Chử Lương, thông qua Yến Phủ là có thể qua lại với Yến Bình...
Nghĩ như vậy thì vòng tròn này cũng thật không tôi.
Chỉ là không biết Tào Giai có con trai hay con gái gì không nhỉ?
Đương nhiên, nói đùa cũng chỉ là nói đùa, chính sự vẫn phải tự mình làm.
Khương Vọng thông qua Trịnh Thương Minh, báo cho Trịnh Thế việc mình bởi vì tu công pháp có tính đặc thù, cần đến Tinh Nguyệt nguyên một chuyến để tích góp tinh lực. Lại nói đây cũng là một bước chuẩn bị cho Hoàng Hà Hội, nên cũng được xem là hợp tình hợp lý.
Một buổi tối sau đó, khoác trên người áo choàng đen, thừa lúc trời tối, liền lặng lẽ ra khỏi Lâm Truy.
Hắn cũng không quên vào Thái Hư Huyễn Cảnh để lại một phong thư cho Ninh Kiếm Khách, báo cho đối phương mấy ngày nữa mình có việc, không thể đến luận bàn. Nói một chút lời khách sáo tiếc thương này nọ.
Việc liền như vậy.
Mặc dù là chuyến đi bí mật, nhưng đương nhiên không thể không đến trấn Thanh Dương xem một chút.
Chuyến này hắn đi đều chịu sự giám sát của phủ Tuần Kiểm Đô thành, đương nhiên muốn thuận đường trở về đất phong, hơn nữa cũng cần nhìn Chính Thanh điện mà hắn sai người xây dựng, dùng nó để lần nữa nhấn mạnh sự quy phục của mình đối với Tề quốc.
Đồng thời việc di chuyển bí mật, cũng có thể âm thầm quan sát liệu Phạm Thanh Thanh có thật sự dụng tâm... mặc dù đã phán đoán là không có vấn đề gì, nhưng quan sát nhiều hơn một chút cũng không phải là chuyện xấu.
Bởi vì trên người vẫn phải chịu sự quan sát, nên Khương Vọng không mặc Nặc Y - hắn cũng không rõ cường giả mà phủ Tuần Kiểm Đô thành phái ra dùng phương thức gì để quan sát hắn, nhưng tất nhiên là đang quan sát hắn. Có rất nhiều thứ có thể che dấu thì vẫn nên che giấu thì hơn.
Cũng may sau khi khai phá ra Thanh Văn Tiên Thái, về mặt nghiên cứu Như Mộng Lệnh Thanh Bộ, hắn đã vượt qua Phạm Thanh Thanh. Dùng hữu tâm tính toán vô tâm, muốn không bị Phạm Thanh Thanh phát hiện, thật ra cũng không khó khăn gì.
Trên thực tế, trấn Thanh Dương hiện tại đang phát triển rất tốt.
Khương Vọng ngày càng có danh tiếng, bằng hữu ở Tề quốc cũng càng ngày càng nhiều. Đội buôn Đức Thịnh cũng làm ăn ngày càng tốt, sau một thời gian rèn luyện, Độc Cô Tiểu cũng đã xử lý sự vụ trong trấn đâu vào đấy. Hiện tại còn có Phạm Thanh Thanh ở bên một lòng giúp đỡ...