hành...
Chính Thanh điện đã được xây không tồi, Phạm Thanh Thanh hiển nhiên là một người thông minh, biết mình phải làm gì.
Từ những gì Khương Vọng quan sát thấy, nàng ta không có suy nghĩ lệch lạc gì, rất biết giữ bổn phận chức trách của mình. Nói ngược lại, cho dù nàng ta có suy nghĩ lệch lạc gì, thì Độc Cô Tiểu cũng không dễ bị lay động như vậy.
Mặc dù Độc Cô Tiểu bước vào con đường siêu phàm, lúc bắt đầu là do Trúc Bích Quỳnh chỉ điểm, nhưng Độc Cô Tiểu không phải Trúc Bích Quỳnh.
Nàng ta đã sớm nhìn thấu thế giới tàn khốc này.
Đương nhiên, hiện tại Trúc Bích Quỳnh cũng đã không còn là Trúc Bích Quỳnh lúc trước nữa...
Trong khoảng thời gian này, rất nhiều người, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi.
Ngay cả người mỗi ngày chỉ nằm lười, không phải bây giờ cũng đã trở thành một người ý chí chiến đấu sôi sục, thử kiếm khắp thiên hạ sao?
Những sự thay đổi này, thật ra cũng không biết là tốt hay là xấu...
Nhưng thật ra có một số chuyện chắc chắn là chuyện tốt, chẳng hạn như cuộc sống của dân chúng trấn Thanh Dương ngày càng tốt đẹp.
Đối với đất phong này, Khương Vọng thân là chủ đất phong, nhưng lại không hề đòi hỏi bất cứ vật gì. Thật ra chỉ cần như vậy, liên đã đủ cho lão bách tính an cư lạc nghiệp rồi. Càng đừng nói đội buôn Đức Thịnh còn mang đến cho nơi đây thêm sức sống, cộng thêm Trấn Phủ Sứ quận Nhật Chiếu nể mặt Khương Vọng mà vô cùng chiếu cố nơi này.
Phát triển trong thời gian dài, trấn Thanh Dương bây giờ đã là thôn trấn giàu có nổi danh ở đất Dương, có biết bao người chen chúc vỡ đầu muốn chuyển đến đây, chẳng qua là bị thể chế ngăn cản mà thôi.
Khương Vọng không hề lộ diện, mà lặng lẽ rời khỏi đây.
Từ những gì mà lần này hắn nhìn thấy ở Dương địa, thì mảnh đất này đã hoàn toàn dung nhập vào Tề quốc rồi, trong ngoài thành cũng có không ít người đang ra ngoài đạp thanh.
Lúc người Dương trở thành người Tề, cuộc sống đúng là càng ngày càng tốt hơn.
E rằng không lâu nữa, chức vụ tạm thời Trấn Phủ sứ ba quận Dương địa có thể trở thành quận trưởng rồi.
Chuyện này đối với Điền An Thái, Hoàng Dĩ Hành, Cao Thiếu Lăng mà nói thì đều là chuyện tốt. Trong khoảng thời gian cai quản sự vụ ở Dương địa này, bọn họ quả thật cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức.
So với Điền An Thái và Cao Thiếu Lăng có gia tộc ủng hộ thì thật ra vị trí mà Hoàng Dĩ Hành ngồi lại càng ổn định hơn, dù sao thì cũng là thần tử cũ của Dương quốc, ông ta còn tại nhiệm một ngày thì chính là một liều thuốc an thần đối với người dân sinh sống ở Dương địa.
Chẳng qua hai người trước có thể xem quận phủ trở thành nơi có thể kinh doanh, nhưng Hoàng Dĩ Hành là thần tử mới của Tề quốc thì lại không thể làm vậy, ít nhất thì trong thế hệ này của ông ta là không thể, nếu không lập được chiến công gì, thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Tinh Nguyệt nguyên ở giữa Tượng quốc và Húc quốc, xuất phát từ Tề quốc, thì chỉ cần đi ngang qua Húc quốc thôi.
Sau khi Dương quốc bị hủy diệt, Nhật Xuất Cửu quốc lừng lẫy một thời ở Đông vực. Sau nhiều lần chinh phạt đã thưa thớt dần, chỉ còn bốn nước Dương, Chiêu, Xương, Húc.
Lúc Dương quốc bị hủy diệt, bốn nước nay chỉ còn ba. Trên dưới Húc quốc lại càng hành sự thành thật, càng thêm kính lễ với chủ quốc. Nếu như Khương Vọng lộ ra thân phận, thì sẽ không thiếu chuyện một đường được xu nịnh. Chuyện bị thành vệ quân quát nạt như lúc trước tuyệt đối không thể xảy ra thêm lần nữa...
Chẳng qua Khương Vọng cũng không hiếm lạ gì, cho nên vẫn luôn lặng lẽ mà đi.
Nếu như không cần thiết, diễu võ dương oai không phải là điều hắn muốn.
Trước khi chết, Trương Vịnh từng nói với Khương Vọng: "Có lẽ ta nên giết chết ngươi lúc còn trong trạng thái diệt hóa"
Điều này cho thấy bên trong Bình Đẳng quốc, chắc chắn có địch ý đối với Khương Vọng. Chẳng qua là do Trương Vịnh không muốn tự mình ra tay mà thôi.
Hắn ngáng đường Thôi Trữ, lại có ảnh hưởng cực lớn trong vụ án Thôi Trữ ám sát vua. Không để cho Tê đế ra quyết định trong lúc nổi giận. Một vị hùng chủ như vậy, cho dù biết rằng mình đã ra quyết định sai lầm thì chỉ sợ cũng sẽ không hối hận...
Cho nên lần này Khương Vọng ra khỏi Tề cảnh, có khả năng sẽ phải chịu sự trả thù từ Bình Đẳng quốc... Nếu như phủ Tuần Kiểm Đô thành có sắp xếp thích hợp thì...
Nghiêm khắc mà nói, trong trường hợp Khương Vọng đã báo trước tình hình thì chuyến đi này không quá nguy hiểm. Trước thềm Hoàng Hà Hội, cho dù phủ Tuần Kiểm Đô thành có quyết định dùng Khương Vọng làm mồi nhử thì cũng nhất định sẽ bảo vệ hắn chu toàn.
Nếu không sau này bị Tề đế khiển trách, thì ai mà gánh tội nổi?
Ba trận chiến ở Hoàng Hà Hội, một cường quốc trong thiên hạ như Tề quốc, chắc chắn không thể vắng mặt được, vả lại còn phải tranh được hạng nhất. Nếu như Khương Vọng xảy ra chuyện, chẳng lẽ bắt Tê đế phải tạm thời chọn người khác tham chiến sao?
Ôn Tuyền cung cũng đã đi rồi, Điểm Tướng đài cũng đã chỉ điểm xong, bây giờ nếu người không còn...
Tróc một lớp da thì vẫn còn nhẹ chán.
Từ giờ đến khi Hoàng Hà Hội bắt đầu, có thể nói rằng những thiên kiêu quốc gia chính là những người quý giá nhất của Tề quốc. Bất cứ yêu cầu hợp lý nào của bọn họ đều sẽ được thỏa mãn.
Trong khoảng thời gian cấp thiết chuẩn bị cho Hoàng Hà Hội này, có lẽ những người dự thi đều nên đàng hoàng ở lại thành Lâm Truy, thì mới là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng những thiên kiêu quốc gia này muốn có sự chuẩn bị đầy đủ hơn, lịch luyện hoàn hảo hơn, thì ai có thể ngăn cản chứ?
Đừng nói Khương Vọng chẳng qua chỉ là đến Tinh Nguyệt nguyên một chuyến, ở đó ngây ngốc mấy đêm rồi về.
Ngay cả Kế Chiêu Nam cũng ra biển, nói là thuận tiện đến Mê Giới mài thương một lát, chẳng phải cũng chẳng có ai ngăn cản sao?
Bọn họ là thiên kiêu, là chiến sĩ, chứ không phải là phạm nhân.
Đương nhiên, trong số ba người tham gia Hoàng Hà Hội, chỉ có mỗi Trọng Huyền Tuân là vẫn đàng hoàng ở yên trong phủ bế quan...
Với trí tuệ của Trọng Huyền Thắng, cũng không cảm thấy chuyến đi này có gì nguy hiểm, vậy thì hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Trên thực tế, Trọng Huyền Thắng cho rằng, Bình Đẳng quốc nếu như thông minh một chút thì cũng sẽ không thể cắn cái mồi câu này đâu. Chỉ sợ với diễn xuất của phủ Tuần Kiểm Đô thành thì cái mồi câu này cũng quá thẳng đi...
Nếu như bay thẳng một đường thì với tốc độ hiện tại của Khương Vọng, trong vòng một ngày liền có thể đến được Tinh Nguyệt nguyên. Nhưng vì "che giấu hành tung", nên hắn đi mất ba ngày.
Nếu muốn bay nhanh không gặp trở ngại trên quốc thổ Húc quốc thì không thể không lộ ra chiêu bài thiên kiêu Đại Tề ra được.
Đối với loại chuyện di chuyển này, Khương Vọng đã vô cùng quen thuộc.
Đơn giản chỉ là di chuyển, tu hành, đi chuyển, tu hành...
Quá mức bình thường.
Nhưng trong mắt của người không biết dùng cách thức gì để "quan sát" hắn thì ba ngày này từng khoảng khắc đều thật sự khiến cho người ta phải động dung.