Hoàng Xá Lợi hừ lạnh một tiếng: "Xem ra hắn vẫn không phục."
Nàng ta quay đầu ngựa lại, muốn rời đi.
"Phục, phục, phục. Đã phục rồi" Trung Sơn Vị Tôn vội vàng nói.
Xem tư thế của cô nương này, sau khi trở về, không thiếu được lại muốn đánh Tưởng Triệu Nguyên một trận.
Hắn ta đành phải chịu thua thay bạn mình.
Lúc này Hoàng Xá Lợi mới nói: "Bại bởi Nội Phủ đệ nhất thiên hạ, hắn có gì mà không phục"
Trung Sơn Vị Tôn cười lạnh một tiếng trong lòng.
Cái gì mà Nội Phủ đệ nhất thiên hạ, thật là tóc dài, kiến thức ngắn! Ta biết một kẻ tên là Độc Cô Vô Địch, không biết lợi hại hơn các ngươi đến mức nào.
Đương nhiên, người kia có thể chui lỗ thủng của Thái Hư Huyễn Cảnh, không phải là Nội Phủ thật...
Âm thanh trào phúng này đương nhiên chỉ có thể nói trong lòng.
Với tu vi của mình, hắn ta đương nhiên không cần sợ Hoàng Xá Lợi. Nhưng vị Hoàng đại tướng quân kia lại có tiếng bao che khuyết điểm.
Hôm nay hắn ta hung dữ với Hoàng Xá Lợi, vị Hoàng đại tướng quân kia làm ra chuyện lấy lớn hiếp nhỏ được.
Mà gia gia của Trung Sơn Vị Tôn y lại có tiếng dạy dỗ nghiêm khắc...
Nói ra đều là nước mắt.
Mệnh của mọi người khác nhau.
Trung Sơn Vị Tôn nổ nụ cười ôn hòa: "Có lẽ Nội Phủ đệ nhất thiên hạ, ngoài Hoàng cô nương ngươi, không ai có tư cách nữa"
Khi hắn ta vẫn được gọi là Triệu Thiết Trụ thì tự do, vui về hơn nhiều...
Lại nói, thông thường nhân mã của các quốc gia tiến về đài Quan Hà, đều chia thành hai nhóm trước sau.
Một nhóm đi tham chiến, lấy thiên kiêu tham chiến làm trung tâm, do cường giả dẫn đội, tiểu đội sĩ tốt đi theo, thông thường sẽ xuất phát trước.
Một nhóm khác đi xem lễ, phần lớn là quan lại quyền quý trong nước, hoặc đến kiến thức việc đời, hoặc tham dự đàm phán...
không phải trường hợp cá biệt.
Nhóm trước xem như xuất chinh, nhóm sau chỉ có thể coi là du ngoạn, cho nên sẽ không xuất phát cùng một lúc.
Đương nhiên, cái gọi là "Xem lễ tự do", cũng chỉ là sáu nước đại bá chủ khắp thiên hạ.
Mặc dù đài Quan Hà rộng lớn, vị trí xem lễ lại không có nhiều như vậy.
Ngoài hàng ngũ sáu nước mạnh nhất, danh ngạch đều rất có hạn.
So với đội ngũ phân biệt rõ ràng của rất nhiều quốc gia, đội ngũ Mục quốc hơi khác biệt.
Xuất chinh và xem lễ đồng thời xuất phát, gần như là đội trước nối đội sau.
Hàng trước nhất là đội ngũ xuất chinh Hoàng Hà Hội.
Ba thiên kiêu quốc gia tham chiến, do Thương Đồ Thần ky cưỡi cự lang đi theo hộ vệ.
Thần Lang mạnh mẽ mà uy nghiêm kia, đủ để khiến mỗi một người nhìn thấy mà lòng kinh sợ.
Mà sau đội ngũ này không xa...
Người thì cưỡi ngựa, người thì ngồi xe, người thì đi đường. Đây là đội ngũ du sơn ngoạn thủy.
Các quý nhân dẫn theo không ít tôi tớ nô lệ, bận tíu tít hầu hạ, khiến cả đội ngũ càng có vẻ cồng kềnh.
Đổi một từ khác, cũng có thể nói là mênh mông cuồn cuộn.
Tế ti Kim Miện đẫn đội thân điện Na Ma Đa cũng không có ý kiến gì với chuyện này. Trên thực tế, vị đại nhân vật này cũng không thường lộ mặt, toàn bộ hành trình đều cầu khẩn bên trong xe ngựa.
Như vậy, những người khác càng không có chuyện gì để nói.
Triệu Nhữ Thành mang một chiếc mặt nạ đồng xanh, xen lẫn trong đội ngũ xem lễ của Vũ Văn gia.
Vũ Văn Đạc vốn không muốn đi đài Quan Hà, không thể thấy dáng vẻ vênh váo tự đắc của người nhà họ Kim. Nhưng Duệ cai muốn đi Hoàng Hà Hội xem lễ, hắn tùy tiện gọi mấy tộc nhân dẫn đi, nhưng không yên tâm lắm.
Nếu trên đường ai gây mâu thuẫn với Duệ cai Nhữ Thành, tuy Duệ cai Nhữ Thành có mạnh, nhưng trong đội ngũ đế quốc Đại Mục cũng khó tránh khỏi chịu thiệt nhiều. Quý nhân có thể đi đài Quan Hà xem lễ, mặc dù không đến nỗi đám coi thường Vũ Văn gia, nhưng người sẽ nể mặt Vũ Văn Đạc y lại không có mấy...
Nhưng muốn y chen vào trong ky binh hộ vệ, dù chỉ là hộ vệ ba vị thiên kiêu quốc gia trên danh nghĩa, y cũng y không muốn.
Cho nên cuối cùng y cũng trà trộn trong đội ngũ xem lễ bên này.
Trên đường đi phóng ngựa đồng hành cùng Duệ cai Nhữ Thành, cùng thưởng thức vạn dặm non sông, cũng rất khoáng đạt.
Duy chỉ có điều đáng tiếc là... tên này thế nào cũng không chịu lên đài chiến một trận.
Vì có thể thuận lợi đuổi Kim Qua xuống, lâm thời đổi danh ngạch, hắn không biết âm thầm chuẩn bị bao nhiêu, phí bao nhiêu tâm tư.
Đáng tiếc Nhữ Thành Duệ cai không chịu ra sân, tất cả đều uổng phí.
"Này" Đội ngũ chính đi vào, Vũ Văn Đạc đột nhiên lấy cùi chỏ đụng Triệu Nhữ Thành, tề mi lộng nhãn nói: "Đến rồi!"
Giọng điệu của y rất sung sướng, chỉ tiếc Duệ cai Nhữ Thành mang mặt nạ đồng xanh nặng nề, khiến người khác không thấy rõ biểu cảm. Có lẽ hẳn là rất thú vị.
Triệu Nhữ Thành kéo dây cương, không nói gì.
Một con tuấn mã màu tuyết, như mây bay tới du lịch, tự tại trương dương, lướt qua xe ngựa của không ít quý nhân, đi tới trong đội ngũ Vũ Văn gia.
Một nữ tử mỹ lệ ngồi trên lưng ngựa, đầu mang mũ miện ngân đao, trán buộc đai hồng ngọc.
Bộ lễ phục thảo nguyên màu lam, cũng không ảnh hưởng nàng ta thong dong cưỡi ngựa.
Nàng ta như cưỡi mây mà đến, mang nụ cười xán lạn trên mặt, lộ ra hàm răng chỉnh tê, trắng như tuyết.
Điều làm cho người ta sợ hãi than nhất là nàng ta có một đôi mắt màu xanh biếc như bầu trời.
So với vẻ đẹp của nó, ý nghĩa mà nó đại biểu lại càng thêm sâu xa.
Đôi mắt xanh biếc là đánh dấu đặc biệt của con cháu chân huyết Hách Liên gia, hoàng thất Mục quốc.
Nói cách khác, vị phóng ngựa mà đến này, ít nhất cũng là một vị công chúa, hơn nữa còn là công chúa của đế quốc Đại Mục, một trong sáu đại cường quốc thiên hạ.
Nói nàng ta là nữ tử tôn quý nhất trên đời này cũng không đủ.
"Trùng hợp như vậy sao?" Nữ tử này cũng không chút nhăn nhó, cởi mở hào phóng, trực tiếp cưỡi ngựa đến trước mặt Triệu Nhữ Thành, trong âm thanh chứa đựng sự vui mừng: "Chúng ta lại gặp mặt rồi!"
Vũ Văn Đạc ở một bên quả thật muốn quay đầu sang chỗ khác.
Công chúa điện hạ của ta, từ lần trước sau khi ngài nhìn thấy khuôn mặt của Duệ cai Nhữ Thành của ta, trong ba ngày ngài đã chạy đến Vũ Văn gia chúng ta bốn lượt! Chúng ta đi đâu, ngài nhất định ở đó. Chúng ta tới Hoàng Hà Hội, ngài cũng tới Hoàng Hà Hội... vậy thì có thể không "trùng hợp" sao?
Đương nhiên lời này, y không dám nói ra miệng.
Người của Hách Liên gia không thể trêu chọc, Hách Liên Vân Vân càng không thể chọc.
Ai cũng biết, nàng ta là hòn ngọc quý trên tay đương kim bệ hạ, vô cùng cưng chiều. Thậm chí, tên thân mật của nàng ta là "trân bảo trên trời", đắc tội ai cũng không thể đắc tội nàng ta.
Thế nhưng, nếu Duệ cai Nhữ Thành thật sự có thể bước vào vương đình, đó cũng là con đường tuyệt hảo, sau này lên thẳng tới mây xanh, các Duệ cai gà chó lên trời...
Đáng tiếc... Duệ cai Nhữ Thành chỉ có một vẻ ngoài tốt, trên chuyện nam nữ... lại không lưu loát!