Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1586 - Chương 1586: Vân Vân

Chương 1586: Vân Vân

Vũ Văn Đạc vừa tiếc hận vừa oán trách liếc Triệu Nhữ Thành một cái, nói chuyện với Hách Liên Vân Vân bằng vẻ mặt tươi cười:

"Vân công chúa có thể nể mặt tới, là vinh hạnh lớn lao của Vũ Văn thị ta!"

Mặt nạ đồng xanh che giấu tất cả biểu cảm, cặp mắt xinh đẹp kia của Triệu Nhữ Thành cũng rất bình tĩnh.

Hắn ta cưỡi ngựa chạy chầm chậm, hơi cúi đầu xuống, coi như hành lễ: "Bái kiến công chúa điện hạ"

Hách Liên Vân Vân gật đầu với Vũ Văn Đạc, coi như đáp lại. Nàng ta quay đầu ngựa lại, để tuyết hoa thông của mình và ngựa thanh tông của Triệu Nhữ Thành đi song song.

Nàng ta hơi ngoẹo đầu, đánh giá mặt nạ đồng xanh trên mặt Triệu Nhữ Thành, phảng phất có thể nhìn xuyên thấu qua tấm mặt nạ nặng nề này, thấy được khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ bên dưới nó.

"Gặp lại chính là có duyên. Chúng ta đã gặp nhiều lần như vậy, nên chính thức làm quen đôi chút chứ!"

Giọng nói của nàng ta xán lạn thuần khiến, khiến người nghe, có một loại cảm giác ánh nắng rải vào trong lòng, ấm áp dễ chịu.

Vũ Văn Đạc chậm ngựa đi ở một bên khác của Triệu Nhữ Thành, nghe tiếng, hào sảng cười nói: "Ha ha ha, công chúa nói đúng!

Cái gọi là anh hùng tiếc anh hùng, Chúng ta đều nên làm quen với nhau thật tốt"

Nghĩ đến Vũ Văn Đạc ta dáng vẻ đường đường, cũng đã bắt được phương tâm của không ít mỹ nhân. Mặc dù không anh tuấn bằng Duệ cai Nhữ Thành của ta, cũng có thể được xưng là uy mãnh, đẹp trai chứ?

Ngài coi ta là không khí, không thích hợp.

Dù thế nào ta cũng thân cao tám thước, một người thật lớn đâu!

Nhưng Hách Liên Vân Vân dùng đôi mắt màu xanh biếc nhìn y:

"Vũ Văn Đạc, ngươi còn có chuyện phải bận rộn phải không?"

"Ha ha ha" Vũ Văn Đạc lại nở nụ cười hào sảng, vỗ trán một cái:

"Xem đầu óc này của ta, quên cả chuyện quan trọng như vậy!

Ta có chút việc đi trước, các ngươi cứ mặc kệ ta, các ngươi trò chuyện đi!"

không kịp chào hỏi Triệu Nhữ Thành một câu, y đã ỉu xìu quay ngựa mà đi.

Còn về rốt cuộc là chuyện quan trọng gì... thì chắc chắn sẽ có.

Hách Liên Vân Vân lại nhìn về Triệu Nhữ Thành, sự vui vẻ tràn đây trong mắt: "Ngươi tên là gì vậy?"

Nàng ta đường đường là công chúa Đại Mục, đương nhiên không đến mức bây giờ còn chưa thăm dò tên của Triệu Nhữ Thành rõ ràng. Nàng ta đã sớm biết Triệu Nhữ Thành và Vũ Văn Đạc quen biết thế nào, và những gì Triệu Nhữ Thành làm ở Biên Hoang.

Nhưng dù đã biết, thì vẫn phải đi ngang qua sân khấu nha.

Đây là tình thú.

Triệu Nhữ Thành nhạt giọng nói: "Tại hạ, Triệu Nhữ Thành"

Vừa không đủ thân cận, cũng không quá lạnh lùng.

Dù sao hắn ta còn phải xen lẫn trong đội ngũ Mục quốc, đi xem lễ Hoàng Hà Hội, đắc tội công chúa Mục quốc hoàn toàn không có chỗ tốt.

Hách Liên Vân Vân cười nói: "Tên của ta lại rất có ý nghĩa. Mẹ ta kể, thế nhân cũng luôn kể. Hách Liên gia thế nào, thế nào, thế nào, rồi thế nào,... vân vân. Do bọn họ đi nói đi! Ta là nữ nhi của bà, ta chính là Hách Liên gia. Cuộc đời của ta chính là Hách Liên Vân Vân, cho nên ta tên là như vậy. "

Nàng ta nhìn Triệu Nhữ Thành: "Ngươi gọi ta là A Vân thì được rồi!"

Đại Mục công chúa Hách Liên Vân Vân lấy lễ hạ mình kết giao, lúm đồng tiền tươi như hoa, thân thiết, toả nắng.

Nhưng Triệu Nhữ Thành chỉ gật đầu, nói: "Vân điện hạ"

Hắn ta không chịu gọi thân cận hơn, vẫn cố ý duy trì một khoảng cách. Hách Liên Vân Vân vẫn cười hì hì như cũ, như thể nàng ta không để ý.

"Ngươi thích thảo nguyên sao?" Nàng lại hỏi.

"Õ đâu cũng giống nhau." Triệu Nhữ Thành nói.

"Hiện tại thì không giống!" Hách Liên Vân Vân cười nói.

Triệu Nhữ Thành:...

Hắn không phải quả dưa sống gì. Lại nói, cái gọi là "Phong Lâm ngũ hiệp" cũng là hào khách trong thành Phong Lâm lúc trước.

Nhưng thực ra lại ngây ngây, ngốc ngốc, sững sờ, chỉ một Phương Bằng Cử, có thể hiểu chút lòng dạ đàn bà, nhưng càng nóng lòng với cái gọi là "Tiền đồ" rất ít phân tâm.

Bàn về thương hương tiếc ngọc, trêu hoa ghẹo cỏ, bốn người kia cộng lại cũng còn lâu mới có thể đánh đồng với người họ Triệu nào đó.

Nhưng thứ nhất, bây giờ hắn ta thực sự không có tâm tư, thứ hai... hiện tại hắn ta quả thực không muốn chết.

Cho dù muốn chết, cũng không muốn chết theo kiểu thảm liệt như "đắc tội Mục Đế".

Nữ nhân này trước mắt này, hắn ta không trêu chọc nổi.

Hắn ta chỉ có thể làm lão đại ca Lăng Hà một lần, đoan cẩn giữ mình, lại học Đỗ Dã Hổ, không hiểu phong tình một phen.

Hách Liên Vân Vân nghiêng đầu sang chỗ khác, nghiêm trang nhìn về phía trước: "Nhữ Thành, ngươi chắc chắn từng đi rất nhiều nơi."

"Thật ra không có quá nhiều." Triệu Nhữ Thành nói.

"Khí chất của ngươi không giống bình thường, ngươi là một người có chuyện xưa."

"Nào có chuyện xưa gì, có đều là ngoài ý muốn."

"Vậy có những chuyện ngoài ý muốn nào, ngươi không ngại nói một chút chứ?"

"Vẫn không nên nói, một số việc rất nhàm chán, nói ra thật không thú vị"

"Vậy ta kể chút chuyện thú vị cho ngươi đi!"

"Xin lắng tai nghe"

Hai người cứ tán gẫu câu được câu không như vậy.

Nhưng tọa ky của Hách Liên Vân Vân, con tuyết hoa thông kia đột nhiên chịu quay đầu đi, cọ xát đầu con ngựa thanh tông.

Ngựa thanh tông quay đầu muốn né tránh, tuyết hoa thông phì mũi ra một hơi, nó lập tức trung thực, móng ngựa vẫn không ngừng, nhưng đầu như cứng lại ở đó, không hề nhúc nhích, mặc cho cọ...

Một lát sau, tuyết hoa thông lại phì mũi ra một hơi, ngựa thanh tông còn cọ lại...

Ngựa Vũ Văn Đạc chuẩn bị cho Triệu Nhữ Thành đương nhiên không kém, nhưng so với tọa ky của Hách Liên Vân Vân thì hoàn toàn không ở trong cùng một cấp độ, bị quản giáo đến ngoan ngoãn.

Hai con ngựa vừa đi vừa thân mật ở đó, thân mật cùng nhau.

Người trên lưng ngựa khó tránh khỏi hơi xấu hổ.

Nhưng Hách Liên Vân Vân cười đến xán lạn, giống như hoàn toàn không phát hiện.

Triệu Nhữ Thành mang mặt nạ đồng xanh, cũng im lặng, không nói...

Bình Luận (0)
Comment