Trên xa giá đằng sau là các quý nhân Mục quốc cười đùa đến xem lễ.
Các tôi tớ nô lệ cũng không đến nỗi bị đưa đến Quan Hà Đài, đều được để lại ở trong Mục viên ở thành Liễu Phong.
Ánh mắt hắn đảo qua một hán tử khôi ngô xồm xoàm râu ria, một nữ tử mỹ lệ đầu đội mũ ngân dao, cưỡi Thanh Tông Mã, đeo mặt nạ.
Có không ít ky sĩ đang bảo vệ bọn họ.
Dường như hán tử đây râu tóc kia đang kể chuyện gfi đó khá thú vị, tiếng cười rất cởi mở.
Khương Vọng nghĩ nghĩ, chắc hẳn lúc trước chính là mấy người này đến Tề quán ăn uống.
Hắn cũng chỉ nhìn lướt qua Hoàng nữ Mục quốc, chỉ thưởng thức đôi mắt xanh biếc trong truyền thuyết kia chứ không mạo phạm, nhưng nhìn khá kỹ mặt nạ đồng xanh hình ác quỷ kia, hoa văn khắc trên đó khá là ý tứ.
"Ngươi nhìn gì vậy?"
Hán tử đầy râu tóc kia đột nhiên nghiêng đầu lại, hung hăng nhìn hắn chằm chằm.
Nếu là thường ngày, Khương Vọng cũng chỉ cười cười rồi đi ngang qua, chỉ vì vài câu nói mà làm cho to chuyện thực không đáng.
Nhưng lúc này hắn đang đại diện Tề quốc xuất chinh, đương nhiên không thể mất uy phong.
Cho nên, hắn hơi ngóc đầu lên, nhìn người kia, đáp: "Nhìn ngươi, thì làm sao?"
Hắn vừa dứt lời.
Toàn bộ đội ngũ Tề quốc đột nhiên dừng lại.
Tất cả ky sĩ Thiên Phúc Quân đều thúc ngựa chuyển thân, lạnh lùng nhìn người kia.
Cũng nhìn chằm chằm cả đội ngũ nước Mục.
Chiến đao treo eo, phù thương sau lưng.
Chỉnh tề im ắng, sát ý kinh người.
Vây quanh Hách Liên Vân Vân đương nhiên là Ky binh vương đình của Đế Quốc Đại Mục, thấy tình thế như vậy cùng cùng chuyển đầu ngựa, lưng đeo trường cung, eo treo loan đao.
Mà Thương Đồ Thần Ky đi đầu đội ngũ Mục quốc cũng dừng bước nhìn lại, mỗi người cầm một cây thương thép lớn trong tay.
Đôi mắt Cự Lang lóe lên ánh sáng lành lạnh nhàn nhạt.
Trên cầu Toan Nghê nhất thời yên tĩnh.
Chỉ có Trường Hà gào thét chảy qua dưới gầm cầu vẫn đang kich động.
Vào thời khắc giương cung bạt kiếm như thế, Tào Giai vẫn không tỏ thái độ gì, không hề đổi sắc.
Kim Miện Tế Ti Mục quốc Na Ma Đa cũng không ra khỏi xa giá.
Rõ ràng là muốn để bọn họ tự giải quyết.
Đánh thì đương nhiên là không thể rồi. Hoàng Hà Hội còn chưa bắt đầu, đội ngũ của hai cường quốc lớn lại đại chiến ngay giữa cầu Toan Nghê, nói ra chỉ khiến thiên hạ chê cười.
Nhưng nếu hai người vừa xảy ra mâu thuẫn kia nổ ra một trận so tài trợ hứng thì không vấn đề gì.
Vũ Văn Đạc kéo dây cương, muốn độc thân đi qua, thử tay nghề với tên người Tề càn rỡ này.
Nhưng mà...
Một bàn tay từ bên cạnh thò sang bắt lấy dây cương của y.
Nhữ Thành Duệ Cai nói có vẻ khó chịu nhưng rất thuyết phục:
"Người khác nhìn ngươi, ngươi nhìn lại vài lần là được. Cái mặt này của ngươi bị nhìn có thiệt thòi gì nổi chứ? Ra tay đánh nhau ở đây là muốn làm trò cho Kim Qua xem hả?"
Nửa câu sau là để thuyết phục Vũ Văn Đạc.
Nhưng cũng không thể mất khí thế, nên Vũ Văn Đạc chỉ hung tợn trừng mắt nhìn Khương Vọng giận dữ mắng: "Nhìn ta, đau mắt hột!"
Ky binh vương đình:...
Thiên Phúc Quân:...
Hách Liên Vân Vân bên cạnh cũng phải xấu hổ thay cho y.
Gia hỏa này đã ma luyện mấy năm ở biên giới sinh tử mà vẫn thế này sao?
Đánh nhau chẳng ra sao thì thôi đi, đến dọa mồm người ta cũng không xong nữa.
Ngoại trừ một cái Triệu Nhữ Thành, suốt ba năm ở biên hoang, y không thu hoạch được tí gì!
Triệu Nhữ Thành trực tiếp đưa tay ra dắt cương ngựa của Vũ Văn Đạc kéo y qua bên kia đội ngũ: "Trưa nay ngươi uống say rồi, lên xe ngựa nghỉ ngơi chút đi!"
Vũ Văn Đạc vẫn chưa chịu thua: "Ngươi kéo ta làm gì? Đừng kéo ta, ta không có say. Tiểu tử này còn dám cứng với ta..."
Triệu Nhữ Thành siết tay một cái, nện âm thanh vào trong lỗ tai y: "Nếu ta là hắn, ta sẽ nói, nơi này là Hoàng Hà Hội, muốn giao thủ với ta, gọi đệ nhất Nội Phủ của các ngươi ra đây. Ngươi xứng sao? Thế ngươi sẽ làm thế nào? Cầu Kim Qua ra mặt cho ngươi hả? Có mất thể diện không?"
Vũ Văn Đạc lập tức im lặng hành quân.
Y lẩm bẩm: "Ta chỉ muốn thể hiện uy phong thôi, ai mà ngờ người nước Tề lại đáng ghét thế..."
Trong đội ngũ Mục quốc, Ky binh vương đình lập tức thu lại khí thế.
Cự Lang lắc lắc lỗ tai, bực bội xoay người.
Thương Đồ Thần Ky tiếp tục tiến lên.
Thiên Phúc Quân bên này cũng lặng lẽ khôi phục lại đội ngũ.
Nói đến cùng, nếu xảy ra xung đột với người Mục quốc đầu óc có vấn đề này không chỉ không thể hiện được uy phong bá khí mà còn rất mất mặt.
Duy chỉ có Khương Vọng - người gây mâu chuẫn, dù vẫn đi theo đội ngũ như thường, nhưng... dường như đang suy nghĩ gì đó.
Mấy lời khó chịu của người đeo mặt nạ vừa rồi kia rõ ràng không phải giọng nói thật, rất bất ngờ.
Mặc dù hắn không mở ra Thanh Văn Tiên Thái, nhưng thính giác nhạy bén vẫn cảm thấy quen thuộc.
Dường như... hắn đã từng nghe giọng nói của người này ở đâu đó.
Dù âm thanh kia không rõ ràng, nhưng nhất định hắn đã từng nghe thấy.
Nhất định đã từng nghe.
Chỉ là, khi nào... ở đâu?
Khương Vọng quay đầu nhìn sang bên kia, nhưng đã không thấy người đeo mặt nạ đồng xanh đâu nữa.
"Còn nhìn nữa?" Kế Chiêu Nam khống chế "tiểu bạch" cười nói:
"Vừa rồi, nếu tên lỗ mãng kia lên thật, ngươi sẽ đánh cùng hắn thật à?"
Khương Vọng tập trung lại, cười cười đáp: "Sao phải thế? Nhất định ta sẽ bảo đệ nhất Nội Phủ của bọn họ ra mặt. Đệ nhất Nội Phủ Mục quốc, đánh sớm hay đánh muộn khác gì nhau. Nhưng khẳng định người này không đủ tư cách đánh"
Kế Chiêu Nam khẽ gật đầu. Đây mới là người có đầu óc.
Được song phương khắc chế, một trận phân tranh đã tiêu tán trong vô hình.
Đội ngũ lại tiến lên, tới trung tâm cầu Toan Nghê, Khương Vọng thấy phía trước có một tấm phù điêu to lớn.
Trên đó khắc một con dị thú hình dạng giống như sư tử ngồi xổm ở đó như mộc thần quang.
Hắn nghĩ đến Toan Nghê trong truyền thuyết.
Cả tòa Đệ Ngũ Trấn chỉ có một tấm phù điêu này.
Cực kỳ uy nghiêm.
Trải qua biết bao tuế nguyệt vẫn không bị hư hỏng, vẫn vững vàng nghênh đón mưa gió.
Cứ như nó đã tiếp nhận tất cả thời gian mênh mông từ thời trung cổ đến giờ.
Khiến cho người ta vừa nhìn đã kính sợ.
Thậm chí Khương Vọng còn cảm thấy, đường như bất kỳ lúc nào nó cũng có thể nhảy ra khỏi tấm phù điêu đá mà hiện thế.
Đương nhiên đây là huyễn niệm.
Là tấm phù điêu kia khắc quá sinh động, khí tức trên đó vừa cổ xưa vừa chân thực.
Có lẽ, dưới chân cây cầu này thực sự được tế luyện Toan Nghê không biết chừng...
Khương Vọng không nghiên cứu tấm phù điêu này bao lâu thì thấy có hai Tế Ti từ trong đội ngũ Mục quốc phi thân ra, trải rộng một cuốn thảm lông cừu thật rộng thật dày phủ lên tấm phù điêu này.
Không biết mực vẽ trên cuốn thảm lông cừu kia là thuốc gì, vẽ ra một bức tranh thần thân sói cánh ưng chân ngựa hiện ra rất uy nghiêm.