"Bọn họ đang làm gì thế?" Khương Vọng không nhịn được mà hỏi.
Kế Chiêu Nam trả lời: "Trong truyền thuyết, Toan Nghê giỏi tĩnh tọa, thích khói lửa, thích được cung phụng. Người Mục quốc che phù điêu này đi để không chia hương hỏa Mục quốc. Tất cả tín đồ Thương Dồ Thần đều sẽ không để ý đến nó."
Một đám người Mục quốc chỉ đi qua bên cạnh thôi, có thể cung phụng hương hỏa gì chứ...
Khương Vọng khá cạn lời, chỉ hỏi: "Hình như Thương Đồ Thần của bọn họ khá keo kiệt nhỉ?"
"Keo kiệt sao?" Kế Chiêu Nam nhàn nhạt nói: "Tranh chấp hương hỏa toàn là máu me đấy."
Có thể khiến cho Kế Chiêu Nam đã chém giết lâu dài ở Vạn Yêu Chi Môn phải nói một câu "máu me"
Thì nhất định phải vô cùng máu me.
Khương Vọng không tưởng tượng ra nổi.
Dù sao thì thời đại Thần Dạo thịnh hành cũng từ rất xa xưa.
Thế đạo bây giờ coi thần là tín ngưỡng quốc gia, chỉ còn có một Hòa quốc, một Mục quốc mà thôi.
Mãi cho đến khi toàn bộ đội ngũ Mục quốc qua được bên kia cầu Toan Nghệ, hai tế ti đi sau cùng mới thu lại cuốn thảm lông cừu có vẽ đồ án tượng thần kia.
Quá trình rất nghiêm túc, cử chỉ vô cùng thành kính, nhưng Khương Vọng cũng không chú ý nữa.
Qua khỏi cầu Toan Nghê là có thể thấy Quan Hà Đài ngay trước mặt rồi.
Không phải vì nó gần, mà là vì nó quá cao lớn hùng vĩ.
Quan Hà Đài lấy đài làm tên, nhưng không phải chỉ có quy mô của một đài ngăm cảnh phổ biến.
Mà đây là một tế đàn cổ xưa hình tròn chiếm diện tích cực lớn, được xưng là "dọc ngang chín trăm dặm", còn lớn hơn thành Lâm Tri rất nhiều.
Đây chính là tòa đài hùng vĩ nhất thế gian.
Nó sừng sững tại bờ nam, đối diện với cao nguyên Thiên Mã ở phía bắc Trường Hà. Nếu đừng từ một nơi cực kỳ cao mà nhìn thì thậm chí Quan Hà Đài còn không nhỏ hơn cao nguyên Thiên Mã bao nhiêu.
Mà so với khúc sông Hoàng Hà rẽ vòng sang hướng đông nam thì nó ở bờ tây nam, vừa vặn đối diện với Cảnh quốc ở bờ đông bắc.
Tổng cộng Quan Hà Đài có chín mươi chín bậc thang to lớn.
Mỗi một bậc thang đều có thể phi ngựa.
Đội ngũ Mục quốc đi trước đã không thấy tung tích đâu.
Đại khái là để tránh xảy ra xô sát, song phương đều cố ý giữ khoảng cách thật lớn.
Đội ngũ Mục quốc đi nhanh hơn một chút, đội ngũ Tề quốc đi chậm lại một chút.
Trọng Huyền Tuân đột nhiên hỏi: "Khi nào đội quan lễ của chúng ta đến?"
Tào Giai vẫn cưỡi ngựa đi trước, không quay đầu lại, chỉ trả lời:
"Trước khi Bệ hạ đến bọn họ sẽ đến"
Khương Vọng hơi kinh ngạc hỏi lại: "Bệ hạ cũng sẽ đến sao?"
Có thể nói, sự xuất hiện của Tề Đế sẽ nâng cao quy cách Hhdc này lên cao vô hạn.
Sau mấy ngày tìm hiểu, Khương Vọng đã cực kỳ coi trọng Hoàng Hà Hội rồi, nhưng giờ hắn mới nhận ra hình như vẫn chưa đủ.
Trước đó chưa từng nói đến chuyện này!
Nhưng xem sấc mặt của Kế Chiêu Nam và Trọng Huyền Tuân thì rõ ràng đều rất cảm kích...
"Không phải thật sự đích thân giáng lâm" Tào Giai giải thích thêm: "Mỗi khi cử hành Hoàng Hà Hội, Thiên tử sáu nước chúng ta cũng gặp nhau một lần."
Đi được mấy bước, hắn ta lại giải thích: "Thứ nhất, thủy vị trên Trường Hà cần sáu vị Chí tôn liên thủ trấn áp. Thứ hai, Vạn Yêu Chi Môn liên quan trọng đại, chỉ có Chí Tôn mới có thể định đoạt. Thứ ba, với sáu vị Chí tôn, đây cũng là một việc cần thiết, là cơ hội để thăm dò và giao lưu lẫn nhau."
Sáu nước mà Tào Giai nhắc đến đương nhiên khong ngoài sáu nước lớn trong thiên hạ.
Mà sáu vị Thiên Tử của sáu nước cũng sẽ hàng lâm Quan Hà Đài xem chiến...
Dù không phải chân thân hàng lâm, cũng đủ khiến người ta hoảng sợ rồi.
Có thể nói, hiện giờ sáu vị Chí tôn kia chấp chưởng quyền hành tối cao, mỗi một lời nói mỗi một hành động đều đủ để dao động toàn bộ thế cục hiện đại.
Đến lúc đó, e rằng Quan Hà Đài chính là tâm bão.
Mà phong bạo nó ấp ủ nên có thể diệt thết Khương Vọng dẹp hết mọi suy nghĩ liên miên trong đầu, đưa mình quay về ý nghĩ căn bản nhất.
Tranh ngôi thiên hạ đệ nhất.
Thế là hơi thở của hắn bình ổn lại.
"Đúng rồi." Tào Giai như vô ý nói thêm một câu: "Trường Hà Long Quân cũng sẽ trình diện"
Như vậy cũng rất hợp lý.
Lúc trước Khương Vọng cũng có từng nghĩ chuyện gia cố phong ấn sẽ do ai làm. Hắn vẫn cho rằng là Tào Giai và mấy người có thân phận ngang ngửa ở các quốc gia khác cùng làm, cùng lắm là dùng một thứ chí bảo trấn quốc gì đó phụ trợ.
Hắn chỉ không ngờ, là Thiên Tử bá chủ sáu nước tự mình xuất thủ.
Mà sáu vị Chí tôn của nhân tộc tới Quan Hà Đài, Trường Hà Long Quân thân là Thủy chủ trong thiên hạ, không lộ diện cũng không hợp lý.
Đồng thời, mời Trường Hà Long Quân xem đại hội thiên kiêu các nước, cũng chính là tương lai của nhân tộc, cũng phù hợp với những gì Khương Vọng đã suy đoán, để khoa khoang vũ lực.
Khương Vọng cười khổ nói: "Tào soái, ta sẽ cố gắng thể hiện, không nên tạo áp lực cho ta nữa."
Tào Giai cười ha hả.
Mấy ngày nay ngày nào Khương Vọng cũng đến cọ cọ xin được chỉ điểm, dù Tào Chân nhân tu vi cao thâm, tầm mắt uyên bác, cũng bị cọ đến mức hơi đau đầu.
Lúc này, hắn ta cố ý nói nhẩn nói nha, từ tốn thả từng tin tức một, chính là cố ý "trả thù"
Cũng phải thân cận mới làm như thế.
Khi móng ngựa vượt qua bậc đá cuối cùng, Khương Vọng đã thực sự nhìn rõ Quan Hà Đài.
Cảm nhận đầu tiên của hắn là, trang nghiêm.
Trên tòa đài đá cổ xưa to lớn này, đường như có dòng sông lịch sử đang chảy xuôi trước mắt hắn.
Vô số lịch sử, có quang vinh, có lừng lẫy, có vĩ đại, có bành trướng...
Lúc này, ngàn vạn năm lịch sử gặp lại người hậu thế.
Dường như hắn thấy được vô số tiên dân, gian khổ lập nghiệp, từng bước từng bước lập nên cơ nghiệp nhân tộc.
Dường như cũng cảm nhận được trọng lượng của câu nói "Nhân Hoàng trục Long Hoàng trên biển"
Vô số hình tượng xoay chuyển trong đầu như hoa đăng.
Đây là ấn ký vĩ đại mà thời gian để lại cho tòa đài vinh diệu này, cũng là một đoạn lịch sử anh hùng của nhân tộc, là lễ vật mỹ lệ để lại cho kẻ đến sau.
Khương Vọng chìm sâu trong một cảm xúc rung động vĩ đại, thật lâu vẫn không thể thoát ra khỏi.
Trong lòng kích khái, như có ngàn lời nói.
Tràng cảnh này, không lời nào tả xiết.
Khi hắn lấy lại được tinh thần thì Diễm Chiếu đã chở hắn đến khu vực dành riêng cho Tề quốc.
Quan Hà Đài là một tòa sân khấu khổng lồ.
Mới đầu trên đó chẳng có gì, nhưng chỉ trong mấy ngày thôi đã mọc lên rất nhiều kiến trúc.