Đình đài lầu các, không gì không có.
"Phong quang vạn nước đều tới đây." Trước khi đến đây Khương Vọng từng nghe một câu nói như vậy, lúc này không nhịn được mà thì thào thốt ra.
Trong vòng một đêm, bỗng nhiên mọc ra một tòa thành trên "đài", kiến trúc nào cũng cực kỳ tinh tế, xa xỉ.
Cảnh, Tần, Tề, Sở, Kinh, Mục, chia Quan Hà Đài làm sáu phương.
Vị trí của các quốc gia khác đều nằm lẻ tử giữa sáu nước này.
Thậm chí có một số nước phụ thuộc, đội ngũ nước phụ quốc còn ở luôn trong khu vực nước bá chủ.
Cũng có rất nhiều quốc gia độc lập ví như Ngụy quốc, Khúc quốc đang xây dựng cứ điểm cho mình.
Nhìn phương vị các nước chiếm cứ trên Quan Hà Đài cũng có khác biệt với thực tế.
Cảnh quốc và Kinh quốc đều ở phía tây, Mục quốc và Sở quốc đều ở phía bắc, Tề quốc và Tần quốc ở phía nam.
Vị trí phía đông đối diện với khúc sông Hoàng Hà được để lại nhường cho...
Khương Vọng phỏng đoán, có lẽ vị trí đó để cho Trường Hà Long Cung.
Chính giữa Quan Hà Đài dựng đứng sáu cột đá cao che trời, như chọc thẳng vào vân tiêu, nối trời với đất, vây ra một mảnh không gian thật lớn.
Đó là nơi thiên kiêu các nước giao thủ.
Bốn phía cột đá ẩn ẩn đạo văn, không thấy rõ được tình hình bên trong cột.
Lúc này, cảm xúc thứ hai nảy sinh trong lòng Khương Vọng là "hoành tráng"
Nơi này chính xác là đệ nhất hùng đài hiện giờ, không một tòa đài ngắm cảnh nào có thể sánh ngang với Quan Hà Đài này.
Tào Giai bỗng nhiên nói: "Phong quang vạn nước đều ở đây", ngươi biết câu sau là gì không?"
Khương Vọng thành thật lắc đầu: "Không biết"
Tào Giai đáp: "Đều là mây khói thoảng qua, chỉ có Trường Hà không đổi"
Hắn ta nhìn trái nhìn phải: "Ngươi xem những đình đài lầu các này đều được dựng lên chỉ trong vòng ột đêm, nhưng khi chúng ta rời khỏi nơi này, chúng cũng sẽ bị xóa đi, chỉ trong một đêm"
"Bị ai xóa đi?" Khương Vọng nhịn không được mà hỏi.
"Bị Quan Hà Đài này xóa đi" Kế Chiêu Nam ở bên cạnh tiếp lời:
"Sở dĩ lúc này có thể xây nên được chỉ là nhờ tạm thời được cường giả Cảnh quốc trấn áp mà thôi. Trên Quan Hà Đài này có không biết bao nhiêu huyết hồn, làm sao có thể cho người ta ở lại?"
Khương Vọng chợt thấy bờ môi hơi khô khô chát chát, hỏi thêm:
"Huyết hồn của ai?"
"Làm sao có thể nói ở đây?" Tào Giai ngắt lời: "Nói cho ngươi nghe câu sau là muốn nhắc ngươi đừng có hoa mắt."
Lời này có ẩn ý nhắc nhở.
Khương Vọng chân thành đáp: "Vãn bối thụ giáo."
Lúc này, trước mặt bọn họ có một cái cổng chào cao lớn, trên biển đá chỉ có một chữ "Tề".
Phía sau cổng chào chính là các loại kiến trúc mang phong cách Tề quốc, quả thực là một tòa thành Lâm Tri thu nhỏ.
Khi bọn họ tĩnh dưỡng ở Phong thành, Ốc quốc, một đội quân sĩ Thiên Phúc Quân đã đến đây chuẩn bị xong số kiến trúc này.
Mặc dù không có được thế lực cơ quan thuật như Mặc môn, nhưng Tề quốc to như thế, muốn tìm mấy đại sư kiến trúc cũng không quá khó khăn.
Thời gian kế tiếp, không chỉ có bọn họ ở đây.
Đội ngũ các nước phụ thuộc như Húc quốc, Chiêu quốc đến Chiêu Hà Đài cũng sẽ ở đây.
Tào Giai dẫn đầu đi vào con đường "Tể" này, thuận miệng nói:
"Các ngươi cũng có thể dạo chơi loanh quanh, nhưng ở đây đông người phức tạp, nếu muốn ra ngoài, nhớ kỹ phải mang theo một đội sĩ tốt"
Kế Chiêu Nam và Trọng Huyền Tuân đều đi thẳng vào trong, hiển nhiên không có hứng thú đi dạo xung quanh.
Khương Vọng không hề cố gắng che giấu xuất thân Trang quốc của mình, với đại nhân vật như Tào Giai, căn bản đây không phải bí mật gì.
Ở cố hương Khương Vọng đã xảy ra chuyện gì, trải qua cái gì, với Tề quốc mà nói, không quan trọng.
Cái Tề quốc muốn, là Thanh Dương Trấn Nam hiện tại, Thanh Dương Trấn Nam trung thành, Thanh Dương Trấn Nam tương lai.
Đội sĩ tốt này thực ra là nghỉ đội, cũng là đội chống lưng.
Có nghĩa là, dù Khương Vọng đi đến đâu, Tề quốc cũng là hậu thuẫn của hắn.
Đương nhiên, nếu thực sự xảy ra tranh chấp gì, đội sĩ tốt này cũng có chiến lực cực mạnh, sẵn sàng kết thành quân trận bất kỳ lúc nào, thể hiện sát lực của đệ nhất Cửu Tốt.
Khương Vọng cũng không biết Trang quốc có phái người đi tham gia Hoàng Hà Hội lần này không.
Nếu như có, dù là ai dẫn đội.
Hắn cũng có thể dẫn theo đội người của mình đến đó giễu võ dương oai.
Cho dù là Trang Cao Tiện ở trước mặt cũng sẽ không dám làm gì hắn trên Quan Hà Đài này.
Chỉ là...
Khương Thanh Dương hắn, chỉ muốn giễu võ dương oai thôi sao?
Muốn phải có Tề quốc chống trận mới có thể giễu võ dương oai thôi sao?
Căn bản Khương Vọng không chần chờ quá lâu, bèn đi theo sát mấy người kia...
Tiến vào "Tề nhai"
Đường sinh tử dài dằng dặc, sâu trong hoang mạc.
Trong ánh sáng ảm đạm, một vài thứ gì đó thấp thoáng lẵng lặng không một tiếng động tới gàn.
Hoặc là sừng dê thân mãng xà, hoặc là tóc rắn thân ngựa, hoặc là đầu lớn thân nhỏ, hoặc là hình người nhưng hai tay như chân gà...
Hoang mạc rất "khô cạn"
Cảm giác "khô cạn" này ảnh hưởng tới sâu trong thần hồn, cũng ảnh hưởng đến thân thể.
Chỉ có sức mạnh của sinh hồn thạch mới có thể chống cự.
Mà một trong những nguyên vật liệu quan trọng của sinh hồn thạch là đầu của âm Ma.
Đám quái vật dị dạng này, hoặc có thể nói, những ma vật bình thường này, ở trong "khô cạn" như thế chẳng khác nào cá gặp nước.
Mà thân thể chúng, cũng là một phần của "khô cạn"
Không phải hoang mạc tạo ra ma vật, mà là ma vật tồn tại, mở rộng hoang mạc.
Mấy trăm âm Ma tới gần cũng khá có kiến thức, lặng lẽ vây kín, không giống đám đồng loại lẻ tẻ thi thoảng vẫn xuất hiện ở lằn ranh sinh tử kia cứ đi vòng vòng loạn xạ như ruồi không đầu.
Trong hoang mạc vô ngần vẫn thấy mặt trời.
Nhưng ngẩng đầu lên, chỉ thấy vầng mặ trời kia vĩnh viễn bị một tầng mây ảm đạm che phủ, giống như ảo ảnh trên gương đồng, không thể soi được.
Ngươi có thể nhìn thấy nó, nhưng vĩnh viễn không có cách nào có thể thấy rõ chính mình thông qua nó.
"Đến cả hoang mạc vô ngần cũng có thể chịu nổi, rốt cuộc kẻ đó muốn làm gì chứ?" Một người quấn trong tấm áo bào đen nói.
Tấm áo khoác đen này không phải loại thường, nó cực kỳ nặng, như thể được đúc nên bằng sắt vậy, hai bên vạt áo có hai mũi tên màu đen.
Mũi tên kia lóe hàn quang, vô cùng sắc bén, cũng không phải loại trang sức bình thường, mà bất kỳ lúc nào cũng có thể làm thành một mũi tên giết địch.
Huyền ngục thùy tiễn bảo này là tiêu chí của Trấn Ngục Ti Đại Tần.
Được bí thuật độc môn của Trấn Ngục Ti hỗ trợ, mặt sau áo khoác đen còn có hình vẽ hắc ngục. Đại khái là trong trạng thái này, sẽ có nhiều người nhận ra áo choàng này.
Nhưng đoán chừng trên đời này sẽ không có ai nguyện ý nhận ra nó.
"Di hồi một chút xem" Một người mặc áo khoác đen khác lên tiếng.
Mũ trùm vén xuống lộ ra một cái trán trụi lủi, hoa văn xiểng xích trên tán trán chạy dọc xuống, xuôi theo gáy rơi vào cổ.
Người này duỗi bàn tay phải ra trước mặt... ngũ chỉ nhất long!
Đám "đồ vật" đang loạt soạt tới gần kia gần như cùng lúc rú lên chói tai quái dị.
Nhưng rất ngắn thôi.
Âm thanh đó vừa xuất hiện đã im bặt ngay.
Chỉ để lại...
Một đống đầu lâu.
Đầu lâu âm Ma, cổ quái kỳ lạ, hung ác dị dạng.